PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 327

núi mở đường nghênh địch, tám mươi vạn tướng sĩ đã khai phá ngọn núi
này suốt một tháng ròng. Thế cho nên, núi này không phải do ngươi mở.”

Tiếng nói phát ra từ trong xe ngựa, bình thản, nhã nhặn, phảng phất chút

xa cách, lạnh nhạt.

Mạnh Phù Dao bị sặc nước miếng, lại hét vang: “Cây này là do ta

trồng…”

“Bình nguyên Hoàng Thạch trải dài đến tận sông Hoàng, hàng năm sông

Hoàng thường dâng nước gây ra lũ lụt cuốn trôi gần hết đất màu nơi đây.
Tám năm trước, Thái tử Vô Cực hạ lệnh di dời dân chúng ở ngoại ô đến
sống tại dãy núi Hoàng Thạch, trồng cây gây rừng trên bình nguyên Hoàng
Thạch và dãy núi này. Thế cũng cho nên, cây này không phải do ngươi
trồng.”

Người nào đó lại bị sặc nước miếng lần thứ hai nên mất hết kiên nhẫn,

hét to: “Núi này không phải ta mở! Cây này không phải ta trồng! Nếu muốn
đi qua, mau đưa hết tiền, dâng hết sắc ra!”

Sau một lúc im lặng màn xe được vén lên.

Mạnh Phù Dao đang đứng dưới trời nắng, đột nhiên nheo mắt lại.

Gió thổi rất lạnh tựa như những lưỡi băng sắp sửa lao tới, hơi thở phả ra

tựa hồ có thể khiến những lưỡi băng ấy rơi xuống đất, phát ra âm thanh vỡ
vụn. Núi Hoàng Thạch phía sau bị bao phủ bởi một màn sương mỏng,
những tảng đá trời sinh đã màu đỏ dường như đỏ rực thêm hơn, hàng cây
cổ thụ xanh rì giữa những khe đá đã xanh lại càng thêm xanh.

Đây là trận rét đầu đông của vùng đất giá lạnh này, tất cả cảnh vật đều bị

không khí lạnh bao phủ, mặc dù miễn cưỡng vẫn duy trì được vẻ đẹp,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.