PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 329

qua. Sở dĩ nàng biết được là vì lão đạo sĩ chết bầm kia là một con sâu rượu,
khi lão nổi cơn nghiện rượu liền đi lang bạt khắp các nước, cạy cửa đào
mộ, lật từng cái rương cái hòm để tìm loại rượu này. Nàng từng tò mò trộm
uống qua một lần, từ đó mãi không quên được.

Hương vị của rượu hạng nhất này ngọt ngào đậm đà, khi uống vào đầu

lưỡi cảm giác tê tê, đưa người ta lên thiên đường lúc nào chẳng hề hay biết.

Ôi…Trời lạnh mà được ôm bình rượu ngon này uống đúng là còn hưởng

thụ nào bằng…

Mạnh Phù Dao vừa nghĩ xong thì cười tủm tỉm, khi xoay người lại đã

bày vẻ mặt rạng rỡ sung sướng, nhấc chân trèo lên xe: “Ôi chao, công tử
thiết đãi thật hậu hĩnh, nếu từ chối thì thật bất kính, thật ra ta đã biết huynh
rất giàu có, còn sắc à…cũng đẹp lắm đó.”

“Cám ơn cô nương khen ngợi.” Chàng trai mỉm cười, thấy Mạnh Phù

Dao vào xe thì tự nhiên dịch người nhường chỗ, nhưng không hiểu sao vừa
mới nhích được một nửa thì khựng lại.

Mạnh Phù Dao quan sát thấy đồ vật bày biện trong xe mộc mạc mà tinh

xảo, chỗ ngồi trống bên này đặt một cái áo khoác lông cáo tuyết trắng, đầu
lông óng ánh sắc bạc, vô cùng hào hoa phú quý. Chỗ trống bên kia đặt một
bọc vải bên trong chứa thứ gì đó, Mạnh Phù Dao không thích chật chội bèn
đẩy nó đi.

Bọc vải kia liền bay vèo vào tay chàng trai, vải bị bung ra, lộ ra một chậu

hoa có phiến lá màu tím đậm.

Mạnh Phù Dao trừng to mắt, một lúc lâu sau cười ha ha nói: “Công tử

cho chậu hoa mặc áo ngồi trong xe ngựa sao? Đây là loại hoa quý hiếm gì
vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.