PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 330

“Chỉ là một loài hoa có lá tím bình thường mà thôi.” Chàng trai cẩn thận

bọc kỹ chậu hoa lại rồi nói: “Không biết nhà nào đấy ném nó ở ngoài
đường, khiến nó sắp chết trong giá buốt, ta tiện tay nhặt được, hoa cỏ đâu
phải vô tri vô giác, nó cũng rất sợ lạnh.”

Mạnh Phù Dao dở khóc dở cười, lắc đầu, vừa ngước mắt nom thấy rõ

ràng gương mặt của chàng trai thì trong lòng liền nhảy dựng. Đây không
phải là nam tử mặc áo bào trắng cực kỳ thích sạch sẽ, đi theo Tề Tầm Ý mà
nàng đã gặp dưới chân núi Huyền Nguyên sao? Trong túi áo nơi ngực nàng
còn cất giữ đai lưng của hắn.

Nàng bất giác đưa tay lên sờ mặt mình, nhớ là khi ở dưới chân núi

Huyền Nguyên nàng đeo mặt nạ, bây giờ khuôn mặt cũng dịch dung nên
chẳng sợ hắn nhận ra, tức thì thản nhiên cười hỏi: “Công tử họ gì?”

“Tại hạ họ Tông.” Tông Việt lẳng lặng nhìn nàng, đáy mắt sáng rực long

lanh, hắn lấy bình rượu rót ra cho Mạnh Phù Dao, “Mời!”

Mạnh Phù Dao không nhận, cười nói: “Ta còn có một người bạn nữa.”

TôngViệt khẽ phất tay, một bóng người chợt lóe lên phía ngoài xe, Diêu

Tấn lập tức bị ném lên chiếc xe ngựa phía sau, đôi ngươi Mạnh Phù Dao co
rút, nhìn chằm chằm Tông Việt trưng ra nụ cười nịnh nọt.

Nàng nâng cốc rượu, rượu trong cốc có màu vàng nhạt, đúng là “Nhất

Hộc Xuân” thứ thiệt. Loại rượu này có màu sắc kì dị nên rất khó hạ độc,
bởi vì bất luận bỏ chất gì lạ vào trong cũng đều khiến rượu vẩn đục. Sắc
rượu lúc này có màu vàng nhàn nhạt dịu ngọt như chiếc mỏ vịt duyên dáng
của con vịt trắng phau, đang nổi trôi trên mặt hồ nước xanh biêng biếc
đương tiết xuân tháng ba, bảo đảm chẳng có chút độc nào.

Tâm tình Mạnh Phù Dao rất tốt, uống liên tục vài chén, uống hoài chẳng

thấy đã ghiền nên định bưng bình lên tu, đâu dè suýt chút nữa chạm vào tay
Tông Việt, hắn vội vàng rút tay lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.