PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 426

tứ phẩm, trong mắt Thái tử chỉ là một nhân vật nhỏ bé tầm thường, thế
nhưng Thái tử lại biết nhiều bí mật của y đến vậy. Mà nếu đã biết hết những
bí mật ấy, tại sao trước đây chưa hề nhắc tới.

“Ngươi đích thực là một người giỏi võ, nhưng lại không phải là một hiền

tài.” Trưởng Tôn Vô Cực như nhìn ra được thắc mắc trong lòng y, lạnh nhạt
nhìn xuống, “Kẻ giỏi võ không có đạo đức thì chỉ cần anh dũng thiện chiến,
có thể ngăn địch cũng có thể giết địch, có thể theo ý nguyện của bệ hạ mà
bảo vệ Đức vương điện hạ. Dù ngươi có suy đốn đạo đức, phẩm chất xấu
xa cũng đâu có quan hệ gì đến ta, càng không có quan hệ đến triều đình.”

Chàng đứng khoanh tay, tay áo không gió mà bay, tản mắc ra một mùi

hương thoang thoảng kì dị.

“Nhưng mà, Tôn Thành, chuyện hôm nay ngươi làm ta không thể nào

khoanh tay đứng nhìn được.”

Trưởng Tôn Vô Cực nhìn vào ánh mắt ngập tràn nghi hoặc của Tôn

Thành, bỗng nhiên như cười như không, chàng khom người, nhẹ nhàng kề
sát tai hắn nói mấy câu.

Sắc mặt Tôn Thành lập tức thay đổi, đỏ bừng kinh hãi tột cùng, giống

như đột nhiên nuốt vào một cục than lửa, y há miệng thở hổn hển từng hồi.
Lại giống như gắng gượng để thốt lên thành lời, nhưng mà bất luận y cố
gắng đến đâu, cũng chẳng thể nào nói ra được một chữ nào hết.

Y trừng mắt nhìn Trưởng Tôn Vô Cực, cả người run bần bật, vẻ mặt kinh

hãi lúc nãy dần dần chuyển sáng tối thui, khó hiểu, tuyệt vọng, muôn vàn
cảm xúc. Cuối cùng y thét to một tiếng, quỳ gối bò tới nắm chặt vạt áo của
Trưởng Tôn Vô Cực.

“Điện hạ! Tha cho ta!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.