PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 427

Bàn tay của Trưởng Tôn Vô Cực trong ống tay áo khép lại, nghĩ đến

người này từng ở trong hoàng cung của phụ hoàng, nghĩ đến hắn là đầu sỏ
gây ra vô số chuyện trong những năm gần đây, trong đôi mắt chàng không
có bất kỳ cảm xúc gì.

“Ngươi đi theo bệ hạ nhiều năm… từng là thị vệ thân cận nhất của bệ hạ,

nhưng mà cuối cùng ngươi đã làm chuyện gì?” Giọng nói Trưởng Tôn Vô
Cực rất nhẹ nhàng, chỉ mình Tôn Thành nghe được “…Tôn Thành, ngươi
thật sự làm ta thất vọng quá.”

Tôn Thành ngây người buông thỏng bàn tay đầy máu, không thể tưởng

tượng nhìn Trưởng Tôn Vô Cực, nhìn vị Thái tử đang mỉm cười nhưng ánh
mắt lại lạnh lẽo này, y đột nhiên hiểu rằng Thái tử không những vì chuyện
đêm nay, mà còn…

Khi hiểu rõ rồi y cảm thấy như đang ngâm mình trong dòng nước rét

buốt, lạnh đến thấu xương…

“Không…” Y đột nhiên nổi điên nhảy bật lên, vừa rống to vừa xông ra

ngoài cửa, “Muốn ta buông tay chịu chết sao, ta không làm được! Không
phải lỗi của ta! Ta cũng chỉ là…”

Đột nhiên, tiếng nói của y vỡ vụn trong yết hầu.

Tuyết vẫn không ngừng rơi bên ngoài cửa, những bông hoa tuyết bé xíu

lọt vào từ khe hở trên ô cửa sổ, lã chã bay phấp phới như muốn đậu vào vạt
áo của người nào đó. Nhưng lại như bị vật cản vô hình chặn lại từ khoảng
cách rất xa, hụt hẫn rồi từ từ rơi xuống.

Ánh nắng chói lòa chiếu lên bóng người đang quỳ gối bên trong, chiếu

lên những ngón tay thon dàu như ngọc, điểm xuyết những bông hoa tuyết
bé xíu trắng phau, điểm chỉ lên giữa trán của kẻ đang quỳ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.