PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 428

Chỉ một hành động nhẹ nhàng như thế thôi, thế nhưng Tôn Thành dù có

võ công vô cùng cao cường, mạnh mẽ như hổ lại chẳng thể nào nhúc nhích
được.

Đầu óc Tôn Thành xoay tròn hỗn lọa, những hình ảnh trong đầu ngang

dọc đan xen chằng chịt, bức bách kéo căng dây thần kinh y, rối như tơ vò.

Y bất giác chậm rãi cúi thấp hơn nữa, cuối cùng cũng chợt hiểu ra…

“Không nên đắc tội với một số người…”

Suy nghĩ này vẫn còn đang lởn vởn trong đầu, y đã rệu rã ngã xuống nền

đất.

Trưởng Tôn Vô Cực chậm rãi thu tay lại, lồng tay vào trong chiếc áo

lông cáo.

Chàng khẽ ngửa đầu, nghiêng người nhìn ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ,

cảm xúc trong đôi mắt thật khó lòng miêu tả. Tựa như đang ngắm một đóa
hoa quý hiếm, đột nhiên đóa hoa ấy bị mưa gió vùi dập, dù đã nán lại đưa
tay ra che chở, thế nhưng đóa hoa ấy vẫn bị tổn thương trong tay mình.

Mặc dù Đức vương đứng kế bên muốn ra tay ngăn cản cũng không kịp,

liếc xéo Trưởng Tôn Vô Cực, sắc mặt khó coi đến mức khó có thể diễn tả
thành lời.

Nhưng chỉ một lúc sau sắc mặt Đức vương lại thay đổi, tựa hồ như nghĩ

tới điều gì đó, nhẫn nhịn thăm dò hỏi: “Ngài vì sao…”

“Chuyện hôm nay ta hy vọng đến đây kết thúc.” Trưởng Tôn Vô Cực

xoay người, thản nhiên cắt ngang lời của Đức vương, nhìn thẳng vào giữa
trán Đức vương, trong ánh mắt xẹt qua một suy nghĩ kỳ lại. Nhưng giọng
nói trước sau vẫn thanh thúy như ngọc, dừng một chút rồi nhấn mạnh:
“Vĩnh viễn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.