PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 437

May mà Đức vương dẫn đại quân đi trước, nàng và Tông Việt theo sau,

hơn nữa cũng không ở trong quân doanh nên Mạnh Phù Dao mới cảm thấy
yên tâm.

Đức vương lúc này được chấp chưởng quyền hành, hùng tâm vạn trượng,

muốn tiêu diệt cả Nam Nhung tộc lẫn Bắc Nhung tộc nên đâu còn để tâm
đến việc phát sinh ở Đức vương phủ nữa, cũng cho rằng Tôn Thành chết đi
chỉ là do hắn ta xui xẻo mà thôi.

Khi Mạnh Phù Dao sắp ra khỏi thành có ngang qua Xuân Thâm các,

nàng nhận thấy ngày xưa nơi này người tới lui đông nghịt thế mà hôm nay
đã bị niêm phong, ngày xưa phong lưu thế mà hôm nay tan tác. Nàng đứng
một mình trước cửa kỹ viện vắng tanh, không biết nghĩ tới điều gì bỗng
khóe miệng từ từ chúm chím nở, rồi lại từ từ khép lại.

Khi đại quân ra khỏi thành, Mạnh Phù Dao ngoảnh đầu nhìn về hướng

hành cung xanh, môi hơi cong --- Nơi đó, có một mỹ nam thâm trầm cùng
một con chuột mập luyến chủ và bị bệnh tử kỷ, chắc là hôm nay chủ tớ
đang hưởng thụ ngày nắng ấm hiếm hoi của đầu đông? Chắc là con chuột
mập ấy đang ngủ trong lòng bàn tay chủ tử nó, phơi cái bụng trắng hồng
lên trời? Không biết những bông hoa tuyết đầu mùa đọng trên mái hiên có
tan thành nước rồi, rồi nhỏ từng giọt xuống mặt hồ xanh biếc hay không?

Nàng bỏ đi mà không chào tạm biệt Nguyên Chiêu Hủ.

Nàng theo Tông Việt rời khỏi nơi này. Một là, vì Đức vương được tiếp

quản sự vụ ở nam Cương, cai quản các châu phụ cận, kể cả việc cấp phát
thông hành lệnh ở biên giới phía Nam nước Vô Cực, Mạnh Phù Dao hy
vọng mình có thể chôm được thêm vài cái. Hai là, nàng muốn tiếp cận Đức
vương để tìm thuốc giải. Ba là, vì nàng muốn rời khỏi Nguyên Chiêu Hủ.

Bởi vì không thể gần nhau, nên buộc phải xa nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.