PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 492

"Lừa tình trộm tiền ... Trộm tiền gạt ... Tình ..." Mạnh lão gia trên công

đường bắt đầu cà lăm, "Lừa gạt... Cái gì mà tình... Trộm... Cái gì mà tiền..."

"Nói về trộm tiền, nàng đã lấy trộm một sợi lông con sủng vật của ta, đây

không phải là sợi lông của một con sủng vật bình thường, vô cùng quý
hiếm, mỗi sợi lông của nó trị giá ngàn lượng vàng." Con sủng vật có một
sợi lông trị giá ngàn lượng vàng sắp sửa tuyệt chủng đang đứng trên vai
Nguyên Chiêu Hủ, lập tức quay lại, vểnh cái mông béo ụ lên cho Mạnh đại
lão gia nhìn thấy "sợi lông nào trên mông nó bị bứt đi, vô cùng thê thảm
nhưng cực kì oanh liệt", lẽ đương nhiên, trên đời này có ai mà biết được sợi
lông nào trong một đống lông trên mông đít nó bị bứt đi đâu.

"Nói về lừa tình...", Nguyên Chiêu Hủ mỉm cười, hàng mi dài rũ xuống,

đôi mắt sáng long lanh, tựa như sóng nước dập dềnh, "Vãn sinh thật xấu hổ,
nhưng ắt hẳn là trong lòng lão đại nhân biết đó là việc gì rồi."

.....

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.