“Ôi! Muội thật sự đáng chết, không thể nắm chặt, sư muội Phù Dao… đã
rơi xuống rồi.”
Nhưng sau đó ả lại cau mày oán thán: “Ôi, muội có lòng tốt choàng áo
cho muội ấy, muội ấy lại nhân cơ hội đánh lén muội, việc này… việc này
bảo người ta phải nói làm sao đây!”
“Vậy sao…” Tứ sư huynh nhìn ả không chớp mắt, “Đó là ả gieo gió gặt
bão.” Hắn ló đầu nhìn xuống dốc núi, dưới dốc núi là một màn đen sâu
thẳm, không nhìn rõ được cảnh vật. Tứ sư huynh lắc đầu nói lẩm bẩm,
“Thật đáng tiếc, dốc núi này cao như vậy…”
Bùi Viện im lặng, nhìn hắn như cười như không.
“Nhưng mà huynh lo cho muội hơn, muội có bị thương không?”
“Không có.” Nụ cười của Bùi Viện trong bóng đêm tối tăm như hoa nở
mùa xuân, yêu kiều quay đầu nhìn về phía dốc núi.
Tiếng nói của nhẹ nhàng như tiếng hát, thanh âm tan đi trong gió đêm.
“Thật là đáng tiếc.”