PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 547

được, bây giờ ta nói cho huynh nghe, ta không cần huynh, ta không cần
huynh, ta muốn huynh vĩnh viễn biết mất trước mặt ta..."

"Ta đổi ý rồi."

Nguyên Chiêu Hủ bị nàng hung hăng kéo xuống nước đột nhiên cất

tiếng, tiếng nói lạnh lùng ban nãy đã không còn nữa, thay vào đó là sự bình
tĩnh ôn hòa.

Hắn đứng giữa hồ nước, giơ tay lên bắt lấy cánh tay Mạnh Phù Dao đang

đập loạn xa, nắm thật chặt. Mạnh Phù Dao nhất thời không thể nào nhúc
nhích được, cả hai người đều ướt đẫm đứng đối mặt nhau trong hồ nước.
Nguyên Chiru Hủ nhìn vào mắt nàng lặng lẽ nói: "Những lời nàng vừa nói
đã muộn rồi, không tính..."

"Con m* nó, huynh không tính thì không tính ... huhu..."

Một đôi môi lạnh lẽo mà mềm mại đột nhiên phủ lên đôi môi nàng, chặn

lại tất cả mọi lời...

Mạnh Phù Dao chấn kinh, quên mất mình là ai, từ đâu đến.

Nàng ngây ngốc đứng trong nước với một tư thế vô cùng quái dị, hai

cánh tay đang giơ lên cứng ngắc giữa không trung, nhìn Nguyên Chiêu Hủ
đang nghiêng đầu nhấm nháp đôi môi mình, nuốt hết những lời nàng định
nói. Ban đầu chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng mong manh như cánh bướm bay
bay, dần dần thì từ cạn vào sâu. Hơi thở hắn trong veo mà mạnh mẽ và lạnh
lẽo, nhưng hơi lạnh ấy lại không khiến người ta cảm thấy giá buốt, ngược
lại còn cảm giác ngọt ngào ấm áp lạ thường, khiến trái tim thiếu nữ như nảy
mầm xanh, lay động như trăng treo đầu cành liễu bên tiểu lâu giữa hồ nước
biếc.

(Đọc tới đoạn này cái mình nghĩ đúng lý ra nên viết thành trái tim bà sồn

sồn á, tại nếu tính ra chị nữ chính cũng cỡ tuổi băm rùi hehehe...)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.