PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 549

Sắc mặt Mạnh Phù Dao khẽ đỏ bừng lên, nàng e thẹn ngoảnh mặt sang

nơi khác, ánh mắt bất giác lướt xuống. Nàng thấy cả người Nguyên Chiêu
Hủ đã ướt đẫm, chiếc áo xộc xệch tụt xuống nửa người, để lộ phần ngực
bóng loáng dính vài giọt nước long lanh, làn da hắn trơn bóng như nước,
phần xương quai xanh sáng loáng quyến rũ dưới ánh trăng óng ánh, dụ dỗ
người ta muốn nhòm vào bên trong sâu hơn nữa.

Mạnh Phù Dao nhìn đến ngây ngốc, cảm giác đột nhiên mũi nóng lên,

bèn cúi đầu nhìn xuống mặt nước, vừa khéo thấy mũi mình chảy máu đỏ
hồng một mảng, trong đầu nàng liền như nổ ong ong, lẩm bẩm "Chết rồi,
ngắm trai đẹp đến chảy máu mũi, sau này làm sao nhìn mặt hắn đây..." Suy
nghĩ còn chưa dừng thì lồng ngực nàng cũng chợt nóng bừng, cảm giác
ngòn ngọt trào trong khoang miệng, như có một dòng nước bất chợt phun
trào ra.

Mạnh Phù Dao theo bản năng ngửa đầu lên trời, đột nhiên thấy trên bầu

trời như nổi lên ánh đỏ diễm lệ, tô đỏ mảnh trăng cong huyết vũ rơi rào rào
trên mặt nàng và Nguyên Chiêu Hủ. Nàng nhìn thấy khuôn mặt Nguyên
Chiêu Hủ đầy máu với ánh mắt chấn kinh, cùng lúc đó, cũng cảm giác
mình đột nhiên từ từ ngã xuống.

"Hên quá... không phải ta ngắm trai đẹp đến chảy máu mũi..." Khi Mạnh

Phù Dao ngã xuống, nàng kịp nảy ra được kết luận đó để an ủi mình.

Ánh lửa chợt lóe sáng, bừng lên rồi lại tắt ngóm, hương thơm hoa cỏ

cùng với ánh lửa ấm áp biến mất lúc nào chẳng hề hay biết.

Khi Mạnh Phù Dao mở mắt ra, nàng nhìn thấy mình đang ở trong một

sơn động sâu với vách đá đen lởm chởm, trước mặt là một đống lửa đỏ
hồng, bên cạnh là Nguyên Chiêu Hủ đang vụng về hong khô quần áo.

Quần áo... quần áo!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.