PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 552

vừa đau vừa buồn cười, kêu lên "Ôi... đau quá"

Nguyên Chiêu Hủ dừng tay lại, đột nhiên buông bím tóc ra nói "Ta nghĩ,

ta cần một cái lược..."

Mạnh Phù Dao lấy tay sờ đầu mình, cảm thấy hình như búi tóc trên đầu

mình giống một cái khay tròn, nàng không khỏi bật cười, đang muốn cất
tiếng trêu chọc Nguyên Chiêu Hủ, chợt nghe hắn nói: "Nàng là cô gái nhỏ
cố chấp... nhưng mà, ta nhất định sẽ chờ nàng."

"Phù Dao, Minh Nguyệt xoay vần, thế sự khôn lường, hãy quý trọng

những gì mình hiện có." Nguyên CHiêu Hủ ở phía sau lưng, kề sát tai nàng
nỉ non "Ta mong nàng suy nghĩ cẩn thận, ta sẽ chờ đến ngày đó."

Đống lửa đột nhiên nổ bùng toé ra muôn vàng mảnh vụn sáng chói,

nướng chín những hạt thông rơi xuống khiến chúng văng nổ lách tách,
hương thơm lan toả. Một hạt thông rơi xuống lòng bàng tay Mạnh Phù
Dao, nàng nắm chặt tay lại, như đang nắm chặt một quả tim nóng hôi hổi
trong lòng bàn tay.

Ánh lửa chiếu sáng soi rõ hang động, lấp loáng bóng dáng chàng trai

phía sau lưng, tuy không hẳn là vạm vỡ to lớn, nhưng lại bao trọn hoàn
toàn người nàng, vỗ về nàng. Mạnh Phù Dao ngơ ngẩn nhìn bóng dáng ấy,
thấy những sợi tóc dài của mình vương trên đầu gối hắn.

Không khí trong sơn động lắng dịu êm đềm, hai người không ai nói lời

nào, nhưng tâm sự chất chồng khôn kể xiết. Cùng nhau lắng nghe rõ ràng
mọi âm thanh của đất trời lúc này, nào là tiếng gió xẹt qua nơi cửa hang
động, nào là tiếng gầm gừ của thú dữ ngoài xa, nào là tiếng lá cây đong đưa
xào xạc, bống nhiên hình như còn có một âm thanh quái dị truyền tới.

Âm thanh hỗn tạp này là tiếng bước chân chạy gấp gáp xen lẫn tiếng thở

dốc hổn hển, là tiếng cây cỏ ma xát với nhau, là tiếng đao kiếm vô tình
chạm vào nhau, mỗi lúc mỗi đến gần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.