PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 553

Mạnh Phù Dao ngồi thẳng người dậy, tập trung lắng nghe, Nguyên Chiêu

Hủ phía sau lưng nàng lập tức phất tay dập tắt đống lửa, bình thản nói:
"Hướng phía Tây Nam có người bị đuổi giết, đang chạy về hướng này.

Mạnh Phù Dao xoay đầu nhìn hắn hỏi, "Nơi này là nơi nào vậy?"

Hiếm khi gặp Nguyên Chiêu Hủ trầm mặc lâu như lúc này, sau một lúc

thật lâu hắn mới đáp "Trước kia ta đã tới đây một lần, đây là núi Hạo
Dương, gần khu vực đại doanh của quân Nhung."

Mạnh Phù Dao ngạc nhiên nhìn hắn, nàng không hiểu Nguyên Chiêu Hủ

thông mình cơ trí nghĩ như thế nào lại dẫn nàng tới nơi nguy hiểm này, mà
Nguyên Chiêu Hủ chẳng mảy may xấu hổ, nhìn nàng, "Ta phóng nhanh
quá, quên mất."

Mạnh Phù Dao im lặng, hồi lâu sau thì hít hít mũi, nàng biết kẻ đầu sỏ là

mình. Đồng chí Nguyên Chiêu Hủ này, nếu không phải bị nàng chọc tức
đến xì khói thì đâu có nổi điên phóng ngựa bạt mạng như vậy, căn bản là
không có khả năng chạy xa trong trời tối mịt mù.

Nàng ló đầu nhìn ra ngoài cửa động, chẳng biết từ lúc nào khắp cả núi đã

lấp loáng ánh đuốc, lốm đa lốm đốm như sao trên trời rơi xuống, bóng
người xuất hiện đầy dẫy, tiếng binh khí không ngừng va chạm nhau. Nghe
đâu đó không xa trên đỉnh núi sáng rực có người trầm giọng thét to, "Bắt
sông lấy gian tế."

Mạnh Phù Dao thấp giọng: "Lợi hại như vậy ư? Sao lại biết chúng ta

xông vào đây? Haiz, tất cả đều là tại huynh, lúc nãy làm ầm ầm trong hồ
nước."

Nàng thừa dịp cáo trạng kẻ ác nhân, Nguyên Chiêu Hủ không buồn so đo

với nàng, chỉ mải miết nhìn chăm chú đêm đen, chậm rãi bảo: "Sau sơn
động này có một dốc núi, trên vách đá có dây leo xuống, ta thả nàng xuống
dưới trước."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.