PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 559

Không ai có thể có khả năng thoát khỏi vòng vây trùng điệp ở đây, cho

dù là một chưởng giết chết một người, cũng không thể giết hết thảy số binh
lính ở đây được.

“Đốt cho ta!” phó trướng khoanh tay trước ngực nhìn chăm chú vào hang

động, lạnh lẽo hạ lệnh.

Đại tướng quân nói muốn bằm thây kẻ đã đốt lều của ngày ấy thành vạn

đoạn, sau khi đốt xong hắn mang thi thể kẻ đó về là có thể chặt thành vạn
đoạn.

Củi đã chất lên cao nhưng trong động vẫn hoàn toàn im ắng, phó tướng

cười lạnh, giơ tay lên cao rồi bổ mạnh xuống.

Một tên lính bước lên châm ngòi đốt lửa, đột nhiên đống củi cao như

tháp đổ sụp xuống, một cây củi to phía bên trên rơi xuống, đập bể đầu hắn.

Những người còn lại đều giật mình hốt hoảng, bất giác thụt lui phía sau -

-- binh lính quân Nhung khi tham gia chiến trận có rất nhiều quy cũ, trong
đó điều quan trọng nhất là, trước lúc khai chiến mà bị tổn thương thì đó là
điềm xấu.

Phó tướng cẩn thận xem xét kỹ càng đống củi kia thật lâu, nghĩ lại hình

như vừa rồi trong sơn động có vật gì đó bắn ra, thật là trùng hợp. Hắn nhìu
mày hừ lạnh, vung tay lên, hộ vệ phía sau cầm đuốc tiến lên.

Lần này gã hộ vệ chỉ vừa mới bước được vài bước, đột nhiên chẳng hiểu

vì sao chân lại mềm nhũn, nhanh như chớp ngã lăn trên đất, lăn lộn được
vài vòng thì bất chợt đầu lìa khỏi cổ.

Tất cả binh lính đều nhìn chòng chọc cái đầu kia, trên đó không hề có

máu tươi chảy ra, cũng không nghe được tiếng kêu nào, thậm chí vẻ mặt
trên cái đầu ấy vẫn còn hiển hiện nét quan sát cẩn thận. Xem ra không phải
bị đao kiếm chặt đứt, mà là bị đá văng như một quả bóng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.