PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 557

động, trong mắt hắn hiện lên sự nghi hoặc. Hắn không hiểu vì sao nãy giờ
người trong hang động kia có thể bỏ trốn, nhưng lại không chịu bỏ trốn?
Hắn chỉ cần châm một mồi lửa đốt cháy ở cửa hang động này, không phải
kẻ ở trong hang động sẽ tự tìm đường chết hay sao?

Hang động tối đen im lìm, đống lửa trước hang động đỏ bừng sáng rực,

nhưng đôi mắt sáng rõ lom nhom nhìn vào bên trong Mạnh Phù Dao bị
Nguyên Chiêu Hủ ôm chặt trong lòng, hương thơm nhàn nhạt cùng hơi thở
mát lạnh xộc vào trong khoang mũi khiến cả người nàng cảm giác lâng
lâng, Mạnh Phù Dao thấp thỏm bất an đến giật mình, lại bị Nguyên Chiêu
Hủ xiết chặt hơn thêm.

Nàng hít hít mũi, âm thầm viết vào lòng bàn tay Nguyên Chiêu Hủ, "Tại

sao chúng ta lại không đi?" Với thực lực của Nguyên Chiêu Hủ thì muốn
trốn chạy vô cùng dễ dàng, dù có mang theo nàng đang bị trúng độc.

Nguyên Chiêu Hủ cũng lặng lẽ viết vào lòng bàn tay nàng, "Nếu bọn họ

đã đến đây, vậy thì giết hết một lần cho gọn, sau này đỡ phải tốn công
thêm."

Mạnh Phù Dao bĩu môi, "Lợi hại thật đấy, một người giết ba nghìn người

hả?"

Hai người má tựa má, Mạnh Phù Dao cảm giác Nguyên Chiêu Hủ tựa

như đang cười, ánh mắt sáng ngời trong đêm tối, thong thả viết vào lòng
bàn tay nàng, "Một mình ra có thể giết chết ba nghìn người, nhưng một
mình nàng có thể giết chết ta, nàng lợi hại hơn ta rồi."

Mạnh Phù Dao không nhịn được muốn cười, lòng bàn tay nàng cảm thấy

hơi ngưa ngứa. Nguyên Chiêu Hủ viết nhẹ quá, tựa như không phải viết mà
gãi ngứa, nàng lại là người sợ ngứa, bèn cắn môi mình thật mạnh để không
khỏi bật cười, khiến môi nàng đỏ hồng như máu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.