PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 59

Gió núi phất phơ mang theo tiếng cười loáng thoáng.

Nghe thấy tiếng cười, ngược lại khiến nàng không sợ, kệ nó là người hay

ma xem ra không có ác ý, nàng yên lòng dứt khoát ngồi xuống đất, dửng
dưng nhắm mắt điều tức.

Nàng xua tay “Ấy, xem ra mi rất rảnh rỗi, nếu như thật sự rảnh quá thì

phiền ngươi bảo vệ cho ta nha.”

Tiếng cười khẽ lại vang lên, trầm ấm êm tai, xen lẫn chút mát lạnh thanh

tao, âm điệu nhịp nhàng ẩn chứa khí phách hiếm có, khiến người ta nhớ đến
thanh âm khi gió thổi qua cành quỳnh cây ngọc* trên dãy núi tuyết Địch
Châu trùng điệp nơi phương Bắc.

(*) Cành quỳnh cây ngọc nối mây xa, đâu biết chuyện can qua? (Phá trận

tử, Cao Tự Thanh dịch)

Khắp nơi tĩnh lặng, hương cỏ hoa đêm đầu thu thơm tỏa ngào ngạt, trong

hương hoa cỏ còn có một mùi hương thoang thoảng lượn lờ, cao quý tinh
khiết hơn bất kỳ mùi hương hoa cỏ nào.

Nhưng Mạnh Phù Dao như thật không nghe thấy cũng không ngửi thấy,

quả thật nhắm mắt lại, cứ thế điều tức.

Tiếng cười vang lên lần thứ ba, lần này gần ở bên tai, cùng lúc đó vang

lên một tiếng bùm vang dội, một ngọn lửa đột nhiên bùng cháy trước mặt
nàng, ngọn lửa màu cam bập bùng ánh đỏ ấm áp, sưởi ấm người ngồi trước
nó đang len lén hé mắt nhìn.

Bên kia đống lửa, một chàng trai đang nằm nghiêng nghiêng trên chạc

cây tùng, tay áo bào rộng màu nhạt rũ xuống, bập bềnh theo thân thể hắn,
trong bóng tối không nhìn thấy rõ hình dáng hoa văn thêu chìm bằng chỉ
bạc nơi ống tay áo, chỉ thấy óng ánh tia sáng trong veo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.