PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 669

tay áo lộ ra cổ tay gầy guộc đầy vết thương chồng chất. Nhiều người bắt
đầu đỏ hốc mắt, thấp giọng nức nở.

Một thanh niên bỗng nhiên quỳ sụp xuống, thanh niên này ngày đó đã

lấy đá chọi vào đầu Thiết Thành, cũng chính là người đã ném bùn vào
Mạnh Phù Dao ngày nàng ra đi.

Hắn trầm mặc cúi đầu giữa đường, mặc cho gió xuân tháng Giêng mang

theo khí lạnh tạt vào mặt, trong gió còn thoản mùi máu tanh nồng, đó là vết
tích của trận đại chiến mấy ngày trước còn để lại.

Biết bao sinh mệnh đã bị cuộc chiến này cướp mất, nhưng dấu ấn trong

lòng mãi mãi không thể nào biến mất được

Nhiều người cũng lần lượt quỳ xuống theo, cúi thấp đầu trước thiếu nữ

Thành chủ Diêu thành, sự áy náy hối hận trào dâng trong lòng họ. Họ
chẳng biết nên nói gì và giải thích gì, mọi lời nói đều nghẹn nơi cổ họng,
chẳng thể nào thốt ra được, chỉ đành dẹp bỏ tôn nghiêm của mình, quỳ gối
xuống.

Sự tự tôn không thể che lấp được ánh sáng của chính nghĩa và lương tri.

Chiến Bắc Dã cực kỳ kiêu ngạo ôm Mạnh Phù Dao nghênh ngang đi

trước, hắn cảm thấy ánh mắt mình vô cùng chuẩn xác vì nhìn chúng một nữ
nhi như vậy.

Phía trước, những binh sĩ trông giữ cửa Diêu thành, quanh năm đầu đội

mũ sắt người mặc khải giáp, dù có hy sinh cũng chẳng cúi đầu, chỉ vì ngày
ấy nhắm mắt làm ngơ nên hôm nay lẳng lặng quỳ gối trên mặt đất.

Chiến Bắc Dã chẳng buồn nhòm ngó xung quanh, nhưng khi nhìn thấy

những binh sĩ quỳ phía trước thì cúi đầu xuống nhìn mặt nàng, hắn nhìn
thấy đôi bờ mi nàng khe khẽ lay động. Rành rành là nàng đã thức tỉnh rồi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.