PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 696

Càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng, nàng nhịn không được bèn hỏi Nguyên

Bảo đại nhân đang nhai trái cây móp mép: “Chuột này, nghe nói giống
chuột nà mi một trăm năm mới có một con, giống thần linh thật đấy. Mi có
thể đoán được bây giờ chủ tử mi đang ở đâu không?”

Nguyên Bảo đại nhân liền cắn phập một phát thật mạnh, vô cùng khinh

thường đầu óc nhão nhoẹt của người này, chả thèm trả lời, chúng ta là thần
thú, không phải để người phàm tục như ngươi lợi dụng.

Mạnh Phù Dao nhìn chằm chằm nó, chợt phát hiện hôm nay nó ăn mặc

diêm dúa lòe loẹt vô cùng. Áo choàng đỏ thẫm, vạt áo rộng thùng thình,
cúc áo bằng trân châu đen to đùng, trên vạt áo còn đính những viên đá nhỏ
đủ mọi màu sắc. Con chuột mập này có cả một rương quần áo, chỉ một bộ y
phục của nó thôi đã đáng giá hơn một đống y phục thô sơ của nàng. Chiếc
áo này trước kia nàng chưa thấy nó mặc bao giờ, chẳng lẽ nó biết chủ tử nó
sắp trở về, nên ăn mặc long trọng để chuẩn bị đón chờ.

Nguyên Bảo đại nhân nhìn thấy sắc mặt khó coi của nàng, càng vênh váo

mặt hơn, bước đi như mèo đến trước mặt nàng, Mạnh Phù Dao lửa giận
ngút trời, túm lấy cái áo choàng lòe loẹt của nó, ném con chuột mập có
bước đi như mèo này ra ngoài.

Một quả cầu đủ mọi sắc màu bay dính vào ô cửa, Nguyên Bảo đại nhân

trông chờ ai đó một thân áo trắng đang vội vã bước tới tốt bụng cứu mình,
ai ngờ người đó lại mở cửa ra, thế là chuột mập rớt phịch xuống đất…

Người đứng ở cửa hiển nhiên là Tông Việt, bộ quần áo trắng tinh hòa

trong sắc đêm u tối.

Mạnh Phù Dao nhìn hắn với vẻ mặt đau khổ, “Ta không sao, huynh

không cần quan tâm…”

Tông Việt không để ý tới nàng, chỉ nói: “Có vật này cho nàng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.