PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 7

“Nhìn kìa!”

Mọi người xung quanh tụ lại, chỉ trong khoảnh khắc nhất thời, mắt họ

liền bị ánh sáng từ bảo vật tỏa ra đập mạnh vào tròng mắt.

Trong quan tài bằng đá màu xanh, còn có một quan tài tử kim(*), bên

ngoài bọc một lớp áo trân châu xa hoa. Mỗi viên trân châu to như ngón cái,
tỏa ra ánh sáng trắng chói lòa khiến người ta hoa cả mắt.

(*)Tử kim: một loại khoáng vật quý thời cổ.

Những thứ khác không nói, chỉ lớp áo châu này thôi đã cực kỳ có giá trị

rồi. Nếu như có thể lấy ra nguyên vẹn, hình dung bằng từ giá trị vô giá,
cũng chẳng quá đáng tí nào.

Phát tài rồi! Phát tài rồi!

Mộ thất này lai lịch thần bí, xem xét các họa tiết và thiết kế trọng mộ

cũng không nhìn ra chỗ nào đặc biệt. Tất cả mọi người cho rằng đây chỉ là
một mộ thất tầm thường, có đáng giá hơn thì chỉ là mộ sĩ phu phong kiến,
không đủ tiêu chuẩn mộ củng vương hầu, không ngờ lại đạt được thu hoạch
to như vậy.

Vẫn là lão đại sáng suốt, luôn hết sức mình phản bác lại ý kiến thối lui

của mọi người, kiên trì đến như điên. Kẻ hăng hái bướng bỉnh hiếm có này
ép buộc mọi người phải đi theo, không nghĩ đến thế mà mèo mù vớ phải cá
rán!

Mọi người vui mừng cùng hít vào một hơi, âm thanh vang vọng trong

một thất rộng lớn. Chỉ có Mạnh Phù Dao như đang bị mất hồn bởi ánh sáng
tỏa ra từ những viên trân châu, mát híp lại, miệng lẩm bẩm không ngừng.

Tên mập lại gần lắng tai nghe lõm, nghe được tiếng thì thầm lầm bầm:

“Hóa trị mỗi ngày một nghìn tám… viện phí mỗi ngày ba trăm… thay thận

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.