PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 70

Chàng trai gối đầu lên cánh tay, cũng không đứng dậy, hơi nghiêng đầu

nhìn nàng, khóe môi khẽ cong như một đóa hoa ưu đàm chớm nở “Làm gì?
Đêm sương giá rét, một người ngủ rất lạnh, cho nên ta quyết định ngủ
chung với nàng.”

Mạnh Phù Dao đỏ mặt, “Ấy, ta không thể lợi dụng người đang lúc khó

khăn…”

“Ta thích lợi dụng người đang lúc khó khăn.” Ống tay áo chàng trai vừa

phất, tay áo thật dài liền quấy lấy eo nàng, không hề do dự kéo nàng qua,
“Suỵt, ngoan, nghe lời nào.”

Trên người hắn tỏa ra mùi hương nhàn nhạt kì lạ, ngọt ngào như rượu,

ống tay áo bay bay khiến mùi hương lan tỏa khắp nơi, làm say lòng người.
Lý trí Mạnh Phù Dao như bị lửa thiêu đốt đến cháy rụi, nhất thời không
biết nên ứng biến như thế nào, cả người cứng ngắc không dám nhúc nhích,
mơ hồ nghe được tiếng cười nhẹ của hắn bên tai, phả ra hơi thở đậu trên
vành tai nàng, có chút hơi ngứa.

Lòng cũng có chút nhồn nhột giống tựa mèo con gãi ngứa, Mạnh Phù

Dao nghe thấy tim mình đập thật nhanh, sắc mặt nóng ran đỏ bừng đến
mức suýt choáng váng.

Thân thể nàng chưa từng tiếp xúc qua với đàn ông, giờ bỗng tự nhiên

mềm nhũn, nhưng lý trí vẫn nhắc nhở nàng phải giữ vững tinh thần thanh
tịnh. Mạnh Phù Dao vươn tay ra liều chết chống lên ngực của hắn, vừa
muốn dùng sức thoát khỏi thì lòng bàn tay chợt nóng lên.

Tích tắc sau đó có một dòng nước ấm ấm đột nhiên dâng lên, giống như

sông lớn phá đê, róc rách tiến tới nơi thân thể hai người tiếp xúc, đổ vào tứ
chi bách hài* và kỳ kinh bát mạch hơi bị tắc nghẽn của Mạnh Phù Dao,
chảy đến đâu thì mang đến đó cảm giác nồng nàn ấm áp, mạnh mẽ bất tận
như nước suối nóng ngày xuân đổ vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.