PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 71

*tứ chi bách hài: xương cốt tay chân

Dòng nước ấm kia giống như một đôi tay dịu dàng thi triển thủ pháp thần

kỳ trong cơ thể Mạnh Phù Dao, kinh mạch tổn hại sau khi bị thương được
tu bổ tỉ mỉ từng chút, độc tố cũng được loại trừ từng chút một. Ngay cả nội
lực đã tiêu tán không còn thừa lại bao nhiêu trong đan điền cũng từ từ tập
trung, tụ lại thành hình, thậm chí mơ hồ như sóng nước cuộn trào, dồi dào
hơn cả trước đây.

Sắc mặt tái nhợt dần dần hồng hào, Mạnh Phù Dao sửng sốt mở to hai

mắt, nhìn chàng trai nhắm mắt mỉm cười kia. Hóa ra hắn đang dùng cách
thức như thế chữa thương giúp nàng ư? Hắn là ai? Sao biết được tình trạng
của nàng? Tại sao phải giúp nàng?

Không kìm lòng được, nàng bèn quan sát khắp người chàng trai một

lượt. Đàn ông ở Năm châu Đại lục này thích đeo các loại ngọc bội, tượng
trưng cho cấp bậc thân phận, nhìn phụ kiện mang trên người cũng có thể
đoán được đại khái. Nhưng rõ ràng tác phong làm việc của người này khác
với người bình thường. Trên người hắn, ngoại trừ áo bào sáng chói sang
trọng ra thì không có gì cả.

Cuối cùng ánh mắt Mạnh Phù Dao rơi trên cánh tay phải đang rút về của

chàng trai, cái ấn ký khi nãy nhìn thấy trên đó đã rõ hơn một chút, dường
như giống như một đóa hoa.

Cảm nhận được ánh mắt của nàng, chàng trai vẫn không mở mắt ra, bất

chợt khẽ nói “Ta cho nàng mượn nội lực, có hiệu quả trong vòng ba canh
giờ, nếu nàng muốn dùng thì phải nắm chắc.”

Mạnh Phù Dao thoáng ngơ ngác, khi kịp nhận ra hắn vừa nói gì nàng

bỗng nhảy lên, hoảng sợ nhìn hắn chằm chằm, một hồi lâu mới nói lắp bắp,
“Huynh là ai? Sao huynh biết ta... sao biết ta...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.