PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 713

đáng ghét, hù chết ta.” Sau đó đánh hắn một cái thật mạnh, sao lại tự nhiên
quay trở về chứ? Bị đánh là đáng mà.

Nhưng mà ý định đánh hắn không thực hiện được, vì mỗi sớm mai khi

thức dậy, mọi thứ vẫn giống như ngày hôm qua, không có gì thay đổi. Nàng
không dám mở mắt, mò mẫm tìm kiếm xung quanh mình, bàn tay sờ soạng
tấm chăn lạnh lẽo… hy vọng tìm kiếm hơi ấm xung quanh…

Nhiều ngày đều trôi qua như vậy, Đức vương cũng bắt đầu tạo phản, cây

kim trong bọc cũng có ngày lòi ra… Sao huynh còn chưa chịu trở về, đáng
lẽ ra phải trở về rồi, nhưng sự thật là, huynh không trở về được nữa sao…

Mạnh Phù Dao đứng tựa vào một gốc cây, gốc cây trơ trọi này ở đầu

thôn nhỏ, thân cây gầy yếu, treo trên đầu cành vần dương khuyết, so với
thân cây gầy guộc kia, nàng còn gầy hơn mấy phần…

Mắt nàng vẫn nhìn về hướng núi Hổ Sơn, trước mắt hiện ra cảnh núi lở

đá đổ, một thi thể máu thịt bầy nhầy. Tay nàng nắm chặt một ống tay áo, đó
là vật là Chiến Bắc Dã đã tìm được sau đó, mảnh vải mỏng manh tựa như
hy vọng của nàng.

Vô Cực, ta sẽ vì huynh làm mọi chuyện, ta nhất định sẽ chờ huynh, chờ

tin bình an của huynh.

Vì sao, vì sao huynh vẫn chưa trở về?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.