PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 737

phúc ấy tựa như những bông hoa tử vi tím hồng trong khắp cung điện của
mẫu phi hắn.

Thời khắc này hắn cũng ngắm nhìn Mạnh Phù Dao, cảm thấy nàng rất

giống mẫu phi hắn, cho dù là hoa đẹp luôn được người yêu hoa trân trọng
giữ gìn, nhưng giữa chốn chính trường mưa gió máu tanh, đóa hoa ấy cũng
sẽ từ từ úa tàn theo năm tháng.

Không khí xung quanh dường như lúng túng khó xử hơn, nụ cười nhàn

nhạt luôn treo trên khuôn mặt Trưởng Tôn Vô Cực cũng không còn nữa,
hắn nhìn đăm đăm miếng ngọc bội kia mà chẳng nói gì. Khuôn mặt Chiến
Bắc Dã vẫn ẩn chứa nét giận dữ, Mạnh Phù Dao cúi đầu như đang nhận tội,
Tông Việt chợt cất tiếng thở dài.

Mạnh Phù Dao kinh ngạc ngẩn đầu lên, há to miệng nhìn Tông Việt –

Đại ca ngươi vốn có bệnh thích sạch sẽ mà, tình cảnh bây giờ đã thê thảm
lắm rồi, cầu xin người đừng có góp phần náo nhiệt thêm nữa…

“Ta không có hứng thú với cảnh tượng náo nhiệt này.” Tông Việt như

biết thuật đọc tâm, ung dung lên tiếng. Mạnh Phù Dao thở phào nhẹ nhõm,
lại thấy hắn móc ra cái đai lưng, đặt bên cạnh miếng ngọc bội.

Đầu Mạnh Phù Dao nổ đùng đoàng… hắn lấy lại cái đai lưng này từ lúc

nào nhỉ? Haizzz, sao nàng xui xẻo đến vậy nhỉ, biết trước không nên tham
tiền làm gì…

“Đừng lo, đây không phải là sính lễ, nàng xấu xí như vậy nên ta không

có ý định cưới nàng đâu.” Tông Việt nhìn khuôn mặt đen sì của Mạnh Phù
Dao, chỉ vào đai lưng, “Ta chỉ muốn nói cho nàng biết, ta đồng ý với lời
của Chiến vương gia. Cho nên, hôm nay ta danh chính ngôn thuận trao đai
lưng này cho nàng, sau này nếu như nàng gặp chuyện khó khăn, có người
khi dễ hay bất cứ chuyện gì đó, nàng hãy cầm đai lưng này đến tiệm thuốc
Quảng Đức, sẽ có người giúp đỡ nàng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.