PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 777

"Tôn Chí! Nói năng cẩn thận!" Lập tức có người quát gã, "Đó là lệnh của

bệ hạ vây giết nghịch tặc!"

Người nọ im lặng, hồi lâu căm phẫn đáp lại, "Lão Tôn nói ra thì không

sợ. Ba năm trước đây con trai lão bị bệnh đậu mùa, có một danh y có thể trị
nhưng lão lại không đủ tiền, mượn bà con họ hàng nhưng vẫn còn thiếu
một nửa, chỉ còn cách khoanh tay chờ con mình đến ngày chết đi. May là
trong một lần đến báo cáo công tác với Vương gia, vô tình ngài ấy biết
được nên đã giúp đỡ. Nếu không thì mộ của con trai lão cũng đã đầy cỏ
xanh um rồi."

Người tên Tôn Chí kia kể xong thì sặc ho một tiếng, đứng dậy nói: "Ta đi

tiểu tiện."

Gã đi vào phía sau nhà xí, vệ sinh xong vừa định kéo quần lên, thình lình

một bóng đen chợt lóe lên trước mắt, gã hoảng hốt ngẩng đầu lên nhìn,
chạm phải một đôi mắt đen mun sáng ngời.

Đôi mắt ấy như đang mỉm cười với gã, tiện tay giúp gã kéo quần lên, khẽ

hô: "xuỵt".

Người nửa đêm chạy vào nhà xí nam còn giúp người ta kéo quần lên,

chẳng ai khác ngoài Mạnh Phù Dao.

Người có tên Tôn Chí kia vừa định há miệng muốn la lên, Mạnh Phù

Dao đã nhanh tay điểm huyệt, gã liền cứng đờ, ngay cả miệng cũng không
mở ra được, kinh hãi nhìn chằm chằm nàng, không biết người này muốn
giết mình như thế nào.

Một bóng đen từ phía sau lưng Mạnh Phù Dao, chậm rãi bước ra.

Ánh mắt Tôn Chí liền không ngừng thay đổi, đầu tiên là kinh ngạc, rồi

vui mừng, sau đó là hoảng sợ. Mạnh Phù Dao nhìn sắc mặt biến hóa của gã,
cất tiếng: "Tôn Chí huynh, lời huynh nói chúng ta đều nghe thấy, đa tạ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.