PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 870

“ — “

Đầu ngón tay còn cách cổ họng Phù Dao chừng một ly thì đột nhiên

dừng lại, bỗng chốc không khí dường như bị đông đặc lại, vẻ mặt độc ác
của Yên Sát vẫn không thay đổi, đứng yên tại chỗ, chậm rãi nói: "Ngươi
quả nhiên đi theo…”

Giọng nói chầm chậm của lão lộ ra sự thất vọng, Yến Kinh Trần nghe

thấy liền hốt hoảng, vội vàng quỳ xuống, cất tiếng, "Sư phụ, tất cả tội lỗi
đều là của đồ nhi, nàng… không có can hệ gì hết."

"Ngươi đúng là một đứa bé cố chấp." Yên Sát xoay người lại, lạnh lùng

nhìn y, "Ngươi không thấy ả đối với ngươi rất vô tâm sao? Ngươi thấy có
đáng giá không?"

"Sư phụ... nàng bị con làm tổn thương... " Yến Kinh Trần cúi đầu, "Là

con bỏ rơi nàng, tổn thương lòng tự trọng của nàng, nàng là một cô gái yêu
hận rõ ràng, nàng hận con, chỉ cần đồ nhi giải thích với nàng rõ ràng,
nàng... nàng sẽ tha thứ cho con."

Yên Sát trầm trầm nhìn y, "Si nhi, Si nhi, sớm biết hôm nay sao lúc trước

còn như thế?"

Yến Kinh Trần chống tay xuống đất, bờ vai gầy khẽ run, nói: "Dạ, khi ấy

đồ nhi rất hối hận, cứ cho là mình có thể bỏ rơi nàng, nhưng khi buông tay
ra thì con biết rõ là mình đã sai rồi."

"Kinh Trần, ngươi nói với ta như vậy, không sợ ta không vui hay sao?"

Yên Sát rút tay về, lạnh lẽo nhìn Yến Kinh Trần chằm chằm, "Ta tưởng là
ngươi chỉ muốn vui đùa một chút mà thôi, không ngờ ngươi lại thâm tình
như thế... Kinh Trần, ngươi là người của ta, há sao có thể có hai lòng?"

"Sư phụ!" Yến Kinh Trần bỗng nhiên ngẩng đầu, bật thốt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.