có nội công thuần âm, nếu không thương thế sẽ bộc phát, đừng nói là phải
thắng ba người, một người cũng không thắng nổi!"
Sắc mặt hắn lúc nói chuyện trắng như tuyết, bình thản như không, kể từ
hôm gặp Mạnh Phù Dao và ai đó đến giờ, hắn vẫn cứ trưng bày vẻ mặt này
mỗi khi nhìn thấy nàng, khiến cho Nguyên Bảo đại nhân đi đại tiện xong
phải cẩn thận đóng kín cửa nhà cầu lại, vì sợ mùi thúi bay ra thì người nọ sẽ
ném nó vào lại nhà cầu. Mạnh Phù Dao cũng không dám mạnh miệng,
thầm hận hắn, nàng với Tông Việt và Hiên Viên công tử kia đúng là bát tự
không hợp nhau mà, lần nào nhìn thấy vẻ mặt của hắn nàng cũng muốn đập
hắn một trận.
"Haixx..." Mạnh Phù Dao ấm ức bèn cảm thán với Nguyên Bảo đại nhân,
"Mẹ nó, cố nhân gặp nhau nơi đất khách quê người, vậy mà lại làm ngơ,
đúng là thần kinh có vần đề mà..."
Thượng Uyên Yến Kinh Trần đấu với Vô Cực Quách Bình Nhung, rất rõ
ràng, căn cơ Yến Kinh Trần không vững chắc bằng Quách Bình Nhung,
nhưng lại có thiên phú, kiếm pháp nhẹ nhàng linh động, như mây như khói
lượn lờ, thế kiếm xuất trần, sau ba trăm chiều, Yến Kinh Trần chiến thắng.
Vân Ngấn đấu cùng thiếu niên Toàn Cơ Quận vương Hoa Ngạn, cũng là
đệ tử của Nguyệt Phách, có công lực hùng hậu, phong thái hiên ngang như
Vân Ngấn. Hai người tựa như một đôi ngọc thụ, ai nấy đều trầm trồ khen
ngợi.
Mạnh Phù Dao nhảy lên ghế đứng, quơ tay cổ vũ: "A Ngấn cố lên, A
Ngấn cố lên.”
Nguyên Bảo đại nhân trong ống tay áo của nàng bị xoay mồng mồng 360
độ hết vòng này đến vòng khác...
Vân Ngấn bất đắc dĩ liếc nàng, xua xua tay, bình thản đưa tay ra làm
động tác xin mời, "Xin mời!"