PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 948

"Người đời luôn chịu đau khổ vì chấp niệm dằn vặt, luôn cứ đi thẳng một

đường, mà không chịu nhìn sang bên cạnh."

Nàng nghiêng nghiêng đầu, phản ứng có chút chậm chạp, ngẫm nghĩ

không biết lời này của hắn có ý gì?

"Phù Dao, nàng có chấp niệm không?"

Mạnh Phù Dao thật thà đáp, "Có."

"Ta cũng có." Trưởng Tôn Vô Cực ngẩng đầu lên nhìn trăng, than khẽ:

"Khi còn bé, ta luôn ao ước Mẫu hậu sẽ yêu thương ta; Thời niên thiếu, ta
cảm thấy mình phải tìm kiếm được người con gái năm xưa; về sau nữa, ta
đột nhiên phát giác, nàng ở bên cạnh ta là điều tuyệt vời nhất trên thế gian
này, ta hy vọng có thể cùng nàng thiên trường địa cửu."

Phù Dao im lặng, lâu thật lâu sau mới đáp khẽ, "Có những đoạn đường,

ta nhất định phải đi một mình."

Người trên đỉnh đầu nàng trầm mặc, ánh trăng mờ ảo phác họa nét cô

độc trên gương mặt hắn, mà hoa cỏ bốn bề bị gió thổi lay, rơi lã chã như
hoa tuyết.

Mạnh Phù Dao nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy trong lòng tựa như chua xót

tựa như đau khổ, sự đau khổ và chua xót này dần thấm vào tâm tưởng, mùi
vị phức tạp vô cùng, số mạng như thể chẳng chịu an phận, cứ như thú
hoang ẩn nấp trong bóng tối mà không muốn bị thuần phục, cắn nàng đến
thương tích đầy người cũng đành, thế nhung lại vạ lây đến người vô tội vì
nàng mà phải chịu tổn thương.

Nàng thật sự không còn mặt mũi nào để tham lam hưởng thụ sự ấm áp

của Trưởng Tôn Vô Cực, giãy giụa muốn đứng dậy, hắn càng ôm chặt hơn
thêm, nàng xoay người đẩy hắn ra, lại bị hắn đột nhiên nắm vai nàng xoay
ngược lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.