PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 995

Vòng tròn cuộc đòi cứ quấn lấy người ta, tình duyên, ngang trái, suốt đời

chẳng dứt được.

Yến Kinh Trần chậm rãi vuốt ve hũ cốt trong tay, đặt mặt mình lên trên

đó, hơi lạnh thấm vào da tựa như khí chất của nàng ấy, lạnh lùng mà cao
ngạo, như một bông hoa có gai thậm chí có chứa độc, nhưng trên đời này
chỉ có hắn mới biết sự ấm áp của cuộc đời nàng ấy, đều chỉ dành trọn cho
một mình hắn mà thôi.

Thế mà, hắn đã dập tắt ngọn lửa ấm áp trong lòng nàng ấy.

Yến Kinh Trần xoay người lại, người trên nóc nhà lẳng lặng nhìn chằm

chằm bóng lưng hắn, trong ánh mắt cũng lộ nét nhàn nhạt bi thương.
Nguyên Bảo đại nhân chui ra từ trong ống tay áo của Trưởng Tôn Vô Cực,
đứng chen giữa hai người, nhìn Yến Kinh Trần vừa đi vừa rải giấy tiền
vàng bạc, đôi mắt đen nhánh tròn vo của nó có hơi ươn ướt, nó chợt nghĩ
tới: nhớ năm đó, ở Thương Khung, Hắc Trân Châu xinh đẹp kia...

Bóng lưng Yến Kinh Trần kéo thật dài trong đêm tối, cô đơn trơ trọi.

Tiếng ồn ào vọng đến trong đêm khuya.

Có hai người đang lớn tiếng hát vang, loạng choạng đi vào ngõ hẻm,

tiếng hát vang lên xé tan màn đêm thê lương lạnh lẽo.

"Uống nữa... uống thêm ba hũ nữa!"

"Ta không có say... hì hì... Ta không có say!"

Mạnh Phù Dao ở trên nóc nhà mặt đen thui - Nhã Lan Châu cùng Vân

Ngấn chạy đi uống rượu từ lúc nào vậy? Sao lại say đến nông nỗi này?

Nhã Lan Châu bắt đầu hát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.