Nicolai Leskov
Phu nhân Macbeth ở Mtsensk
Dịch giả: Vũ Đình Phòng
Chương ba
Buổi chiều ấm áp. Bên ngoài trời nắng đục như sữa, ông I-dơ-mai-lôp bận
việc ngoài đập vẫn chưa về được. Cụ Ti-mô-phê-ích cũng đi vắng: cụ sang
ông bạn dự lễ sinh nhật và dặn đừng để phần cơm bữa tối. Không có việc gì
làm, Ca-tê-ri-na lên phòng riêng rất sớm. Nàng ngồi bên cạnh cửa sổ, tựa
lưng vào thành cửa cắn hạt hướng dương. Ở nhà ăn dưới sân, người cuối
cùng bước ra là Xéc-gây. Hắn ta đi tháo xích cho những con chó, miệng
huýt sáo, và lúc đến bên dưới cửa sổ phòng Ca-tê-ri-na hắn ta ngước lên
nhìn bà chủ và cúi đầu rất thấp để chào nàng.
- Chào anh! - Ca-tê-ri-na khẽ nói vọng xuống. Khắp tòa nhà lặng lẽ như
giữa sa mạc.
- Bà chủ! - Hai phút sau có tiếng ai gọi bên ngoài cánh cửa ra vào khép kín
của căn phòng Ca-tê-ri-na.
- Ai thế? - Ca-tê-ri-na hoảng hốt hỏi.
- Bà đừng sợ. Tôi đây, Xéc-gây đây. - Hắn đáp.
- Anh cần gì, - Xêc-gây?
- Có một việc nhỏ, thưa bà chủ. Tôi có một việc muốn nhờ bà. Bà cho phép
vào gặp bà một lát.
Ca-tê-ri-na xoay chiếc chìa khóa và mở cho Xéc-gây vào.
- Việc gì thế? Nàng vừa hỏi vừa đi ra chỗ cửa sổ.
- Thưa bà chủ, tôi đến hỏi xem bà có cuốn sách nào cho tôi mượn đọc.
Buồn quá.
- Tôi không có đâu, anh Xéc-gây ạ. - Ca-tê-ri-na trả lời.
- Sao buồn đến thế nhỉ! - Xéc-gây than vãn.
- Anh thì buồn chuyện gì?
- Sao lại không, thưa bà? Tôi đang tuổi trẻ, vậy mà phải sống tẻ nhạt khắc
khổ như trong nhà tu kín ấy. Nhìn về tương lai thì cũng chẳng mấy sáng sủa
gì hơn. Chẳng lẽ cứ phải chịu cảnh cô đơn như thế này cho đến khi xuống
mồ hay sao? Thú thật nhiều lúc tôi chán nản quá, không còn muốn sống ở