đời làm gì nữa.
- Sao không lấy vợ đi?
- Bà chủ nói dễ lắm. Lấy ai được bây giờ? Tôi là dân hèn. Con gái các ông
chủ đời nào chịu lấy tôi? Bà chủ tính, dân chúng tôi đều nghèo khó, lại thất
học. Có ai hiểu thế nào là tình yêu đâu. Bà chủ thử nhìn mà xem, người
nghèo mà cả người gọi là giầu cũng thế. Thử lấy bà làm ví dụ. Giá ông chủ
là người hiểu biết thì lấy được bà là niềm an ủi lớn đối với ông. Nhưng bà
về đây có ra làm sao, chẳng khác gì con chim nhốt trong lồng làm cảnh.
- Đúng, tôi cũng buồn thật, - Ca-tê-ri-na bất giác thốt lên.
- Cuộc sống cứ như thế này thì sao không buồn được kia chứ, thưa bà chủ!
Giá như bà có người yêu nào đó ở bên ngoài thì còn đỡ, mà nhiều bà chủ
cũng đã từng làm cách ấy. Nhưng ở đây bà cũng không thể tìm được người
nào để dan díu vụng trộm.
- Anh nói thế không đúng đâu. Tôi chỉ cần đẻ được một đứa con, thì tôi sẽ
không buồn đâu. Tôi rất thích chăm sóc trẻ con.
- Nhưng xin phép bà chứ muốn có con đâu phải chuyện dễ. Tôi đã làm
công cho nhiều ông chủ, tôi nhìn thấy cảnh sống buồn tẻ của vợ các thương
gia, tôi cũng hiểu được đôi điều chứ? Có một câu hát nói rằng: "Thiếu
người thương, ôi, sao buồn thế!". Nói thật với bà chứ nhiều lúc rầu quá, tôi
muốn cầm con dao chọc thẳng vào giữa ngực, lôi trái tim ra quẳng xuống
dưới chân bà. Phải làm như thế tôi mới nhẹ di được nỗi lòng, nhẹ đi được
một trăm. lần...
- Sao anh lại đem chuyện trái tim anh ra nói với tôi? chuyện ấy chẳng dính
dáng gì đến tôi hết. Anh đi đi...
- Đừng đuổi tôi thế, thưa bà chủ. - Xéc-gây nói, toàn thân hắn run rẩy và
hắn tiến lên một bước về phía bà chủ. - Tôi biết, tôi thấy rõ, tôi cảm thấy và
tôi hiểu rất rõ rằng chính bà cũng đau khổ không kém gì tôi. Nhưng lúc
này, - hắn tuôn ra một mạch - Lúc này tất cả mọi chuyện ấy đều nằm trong
tay bà và hoàn toàn do bà quyết định.
- Anh làm sao thế? Anh đến đây để làm gì? Tôi nhảy xuống dưới kia đây
này. - Ca-tê-ri-na nói. Nàng cảm thấy một nỗi hoảng sợ không bờ bến, và
túm chặt lấy thành cửa sổ.