Nicolai Leskov
Phu nhân Macbeth ở Mtsensk
Dịch giả: Vũ Đình Phòng
Chương bốn - năm
Tuần lễ tiếp theo ông I-dơ-mai-lôp vẫn không về nhà lần nào. Và suốt trong
tuần lễ ấy, đêm nào vợ ông cũng tiếp Xéc-gây cho đến sáng.
Những đêm ấy, trong phòng ngủ của ông I-dơ-mai-lôp tên làm công của
ông đã uống biết bao nhiêu rượu vang lấy trong hầm chứa của cụ Ti-mô-
phê-ích, ăn bao nhiêu bánh trái ngon lành, hôn bao nhiêu cái lên cặp môi
ngọt ngào của bà chủ và vò rối bao lần những mớ tóc lượn sóng trên chiếc
gối mềm mại ở đầu giường ông chủ. Nhưng đường đời không phải chứ trơn
tru mãi, thỉnh thoảng vẫn có những ổ gà.
Ông cụ bố chồng Ti-mô-phê-ích vốn ít ngủ, ban đêm cụ thường mặc chiếc
áo cánh bằng vải bông nhuộm mầu loang lổ đi thơ thẩn khắp tòa nhà vắng
lặng, bước đến cửa sổ này nhìn rồi lại đến ô cửa sổ khác. Bỗng cụ nhìn thấy
ở thanh gỗ đỡ bao lơn chỗ phòng ngủ của con dâu thò ra vạt chiếc áo sơ mi
đỏ của thằng người làm Xéc-gây vắt ở đó. Chà, có chuyện gì đây! Cụ Ti-
mô-phê-ích bèn nấp rình và túm được hai chân thằng khốn nạn. Xéc-gây đã
định quẫy ra và cho ông lão một quả đấm vào thái dương, nhưng hắn ghìm
ngay lại, bởi biết làm thế sẽ gây náo động bất lợi cho hắn.
- Khai ngay, - cụ Ti-mô-phê-ích nói. - Mày vừa ở đâu ra? Quân trộm cắp.
- Tôi vừa ở cái chỗ mà bây giờ tôi không còn ở đó nữa. - Hắn đáp.
- Mày vào phòng con dâu tao chứ gì?
- Về chuyện ấy thì, thưa cụ chủ, tôi biết tôi vào phòng ai. Có điều tôi báo cụ
biết, chuyện gì đã xảy ra thì không cách nào gỡ lại được nữa. Cụ mà làm
ầm lên thì chỉ mang tiếng gia đình cụ thôi. Vậy bây giờ cụ muốn gì ở tôi
nào? Cụ đòi tôi phải làm gì cho cụ vừa lòng nào?
- Thằng khốn nạn! Tao muốn phang cho mày năm trăm roi, - cụ Ti-mô-phê-
ích đáp.
- Tội của tôi cũng là do cụ - thằng cha bằng lòng. - Thôi được, dẫn tôi đến
đâu thì dẫn, tôi cho cụ uống máu tôi đấy.
Cụ Ti-mô-phê-ích dẫn Xéc-gây xuống căn hầm xây bằng đá, rồi lấy bu-