chuột trong hầm kho của cụ. Chị con dâu Ca-tê-ri-na của cụ vẫn thường
trộn một thứ bột trắng rất độc được giao cho chị ta bảo quản, vào thức ăn
cho những con chuột ấy.
Ca-tê-ri-na bèn cứu thằng cha Xéc-gây của nàng ra khỏi căn hầm xây bằng
đá của bố chồng, rồi không còn sợ ai dòm ngó nữa, đặt luôn hắn lên giường
của chồng nàng, để hắn tĩnh dưỡng cho lành những vết thương do ông cụ
gây ra. Còn ông cụ thì nàng tổ chức chôn cất theo đúng nghi lễ của đạo
Thiên chúa, không hề ngập ngừng gì hết. Không ai biết tý gì về sự việc kỳ
lạ kia. Ông cụ Ti-mô-phê-ích chết? Thì có gì là lạ? Bao nhiêu người đã
từng chết vì ăn nhầm phải nấm độc chứ có sao. Việc chôn cất được tiến
hành gấp rút, không cần chờ ông con trai cụ, bởi vì thời tiết đang ấm áp, và
người được cử đi tìm ông I-dơ-mai-lôp đã không gặp được ông ở xưởng
xay bột. Đâu do nghe tin có người bán rừng với giá rẻ cách đấy khoảng một
trăm dặm, ông đã vội đến đấy xem nhưng không hề nói với ai địa điểm cụ
thể là nơi nào.
Thanh toán xong việc ấy, Ca-tê-ri-na tha hồ tự do. Trước kia rụt rè biết bao
thì giờ nàng táo tợn đến mức không ai ngờ, mặt lúc nào cũng vênh lên, ra
cái vẻ người có quyền duy nhất lúc này, sai bảo hết người này đến người
khác, và không lúc nào cho Xéc-gây được rời khỏi mình nửa bước. Mọi
người trong nhà đều sửng sốt, nhưng Ca-tê-ri-na có cách đối xử hào phóng
với họ, nên nỗi sửng sốt kia tan biến đi nhanh chóng. Họ bảo nhau: "Bà chủ
phải lòng thằng Xéc-gây, đúng như thế. Nhưng đấy là việc của bà ta, ai làm
người ấy chịu".
Trong thời gian ấy thì Xéc-gây dần dần bình phục, lưng thẳng lên và lại
bảnh trai như trước. Đi bên cạnh Ca-tê-ri-na hắn lại vây vo như con gà
sống. Cuộc sống của cặp tình nhân càng hạnh phúc hơn. Nhưng thời gian
không ủng hộ họ, ông chủ I-dơ-mai-lôp đã vội vã lên đường trở về sau một
thời gian dài vắng nhà .