rên rỉ đau đớn rồi gục đầu xuống.
Ca-tê-ri-na mặt tái nhợt, hầu như nín thở hoàn toàn. Nàng đứng thẳng dậy
giữa chồng và nhân tình, tay phải vẫn còn cầm cái giá để cắm nến, những
ngón tay nắm vào phần nhẹ ở trên còn phần nặng chúc xuống dưới. Một vết
thương nằm trên thái dương ông I-dơ-mai-lôp, một dòng máu nhỏ chảy trên
má.
- Mời cha cố! - Ông I-dơ-mai-lôp rên rỉ, cố ưỡn mặt tránh cho xa mặt thằng
cha Xéc-gây vẫn đang cưỡi lên bụng ông - Tôi cần được sám hối trước cha
cố, - ông nói rất nhỏ, người run lẩy bẩy, mắt liếc nhìn máu đông lại ở mái
tóc.
- Không cần, - Ca-tê-ri-na thì thầm đáp lại. Thế là đủ rồi, nàng nói với Xéc-
gây, thay hắn ta giữ chặt cổ họng ông I-dơ-mai-lôp.
Ông I-dơ-mai-lôp vẫn tiếp tục rên rỉ. Ca-tê-ri-na cúi xuống, lấy tay ấn thêm
xuống hai bàn tay của Xéc-gây đang đặt trên cổ họng ông chủ, rồi ghé tai
vào ngực chồng. Lặng nghe chừng năm phút, nàng đứng dậy nói: "Xong
rồi. Lão đã chết".
Xéc-gây cũng đứng dậy thở. Ông I-dơ-mai-lôp nằm bất động, cổ họng bẹp
xuống, thái dương rỉ máu. Dưới đầu ông, phía bên trái có một vũng máu
đọng. Có lẽ máu đã thôi không chảy nữa vì vết thương bị tóc bết vào đông
cứng.
Xéc-gây vác ông chủ xuống dưới căn hầm xây bằng đá, nơi hôm trước hắn
đã bị cụ Ti-mô-phê-ích giam, đặt ông ta dưới đó rồi lên phòng ngủ. Trong
thời gian ấy, Ca-tê-ri-na xắn hai ống tay áo và vén cao chiếc váy mặc trong
nhà lên cọ vết máu của ông chồng để lại trên sàn phòng ngủ bằng nắm sợi
gai dấp nước xà phòng. Nước trong ấm xa-mô-va vẫn chưa nguội, đấy là
nước được hãm thứ trà tẩm thuốc độc mà ông I-dơ-mai-lôp đã thưởng thức
với tư thế vị chủ nhân của dinh cơ này. Dùng thứ nước ấy mà cọ cho nên
chỉ lát sau mặt sàn đã sạch bong, không còn lại chút dấu vết nào.
Ca-tê-ri-na cầm cái ống nhổ bằng đồng và nắm sợi gai thấm nước xà
phòng.
- Soi đèn xuống đây, - Ca-tê-ri-na bảo Xéc-gây. - Thấp xuống tý nữa. -
Nàng vừa nói vừa xem xét kỹ những tấm thảm trải dọc theo lối đi mà Xéc-