gây lúc nãy vác xác ông chủ xuống hầm, đến tận cái hố.
Chỉ có hai vết máu nhỏ bằng quả anh đào sót lại trên quãng sàn lát gỗ sơn
màu. Ca-tê-ri-na nắm lấy sợi gai ướt cọ và chúng biến mất.
- Tại ông cả thôi, sao vào với vợ mà phải lén lút như kẻ trộm ấy, - Ca-tê-ri-
na ưỡn thẳng người, đưa mắt về phía căn hầm, nói.
- Thế là xong! - Xéc-gây nói và hắn giật thót người khi nghe thấy tiếng của
chính miệng hắn thốt ra.
Lúc cặp tình nhân trở về đến phòng ngủ thì một dải trắng bệch đã hiện ra ở
phương đông. Lát sau ánh nắng buổi sáng đã làm lá táo như viền bằng
vàng. Những cánh táo đầy hoa lọt qua khe hàng rào của khu vườn, vươn về
phía cửa sổ phòng của Ca-tê-ri-na.
Dưới sân, viên quản lý già, khoác áo bông trên vai, vừa làm dấu vừa ngáp,
đi từ nhà kho xuống bếp.
Ca-tê-ri-na khép nhẹ cánh cửa chớp lại, mắt chăm chú nhìn Xéc-gây như
muốn thấy được tình nhân đang nghĩ gì trong bụng lúc này.
- Bây giờ thì anh trở thành thương gia, thành ông chủ rồi nhé, - nàng nói,
sau khi đặt cả hai bàn tay trắng nuốt lên vai Xéc-gây.
Hắn ta không đáp.
Môi Xéc-gây run run, thân thể hắn nóng bừng như lên cơn sốt, trong khi
cặp môi của Ca-tê-ri-na chỉ lạnh như băng mà thôi.
Hai ngày sau, trên bàn tay Xéc-gây xuất hiện những vết chai cứng do nắm
vào cán cái thuổng quá nặng. Nhưng cũng nhờ thế mà ông I-dơ-mai-lôp đã
được cất giấu rất cẩn thận, đến nỗi nếu bà vợ góa hay cậu nhân tình của bà
không trỏ thì không ai có thể tìm ra được xác của ông, kể từ nay cho đến
ngày tái sinh của mọi linh hồn...