Khi Giám đốc phòng quan hệ khách hàng gọi điện cho Phó Giám
đốc vào lúc 9 giờ 30 phút, Claudette cảm thấy khó chịu khi phải
nói dối rằng Phó Giám đốc đang “bận họp” hoặc “vừa rời khỏi văn
phòng có chút việc.” Cô cho rằng, giờ làm việc bắt đầu lúc 9 giờ và
Phó Giám đốc phải đi làm đúng giờ. Và cũng tương tự như vậy, nếu
không kịp làm báo cáo chi tiêu thì ông Phó Giám đốc phải thay đổi
ngày viết báo cáo sang ngày hiện tại trong tuần để giải ngân số
tiền đáng ra phải được phân bổ đi hàng tuần hoặc hàng tháng
trước.
Ban đầu Claudette thường nhắc nhở Phó Giám đốc về quy
tắc của công ty nhưng ông ta thường lờ tịt lời nhắc nhở của cô. Sau
một thời gian ngắn làm việc cho ông ta, Claudette tìm đến phòng
nhân sự để phản hồi. Cô cảm thấy hành động của ông chủ làm tổn
hại đến giá trị đạo đức của cô. Trong khi đó, phòng nhân sự hiểu
rất rõ quy tắc của công ty không quá khắt khe và họ khuyên
Claudette nên có thái độ hợp tác hơn với Phó Giám đốc nếu cô
muốn có mối quan hệ tốt đẹp với ông ta.
Kiên quyết không thay đổi thái độ, Claudette xin làm trợ lí cho
lãnh đạo cấp cao khác của công ty. Phòng quản lí nhân sự rất sẵn
lòng giúp đỡ cô nhưng họ biết chắc chắn Claudette sẽ tiếp tục
phải đối mặt với khó khăn tương tự, cho dù cô làm việc cho lãnh đạo
cấp cao nào trong công ty đi nữa. Công việc cô được cấp trên giao
phó không hề bất bình thường và không hề phi đạo đức. Mặc dù
cuối cùng Claudette được chuyển sang làm trợ lí cho lãnh đạo cấp
cao khác vốn nổi tiếng với đức tính trung thực và bộc trực, phòng
nhân sự cũng nhận ra nhược điểm của Claudette là sự kiểu cách và
luôn chú ý đến các giới hạn và ông luôn cân nhắc đến khuyết
điểm này mỗi khi xem xét cơ hội thăng tiến hoặc thuyên chuyển cô
sang phòng ban khác trong tương lai.