PHỤ NỮ VẠN NGƯỜI MÊ - Trang 119

Cô yêu anh đến nay tròn ba năm, một năm đầu anh đối tốt với cô hết

mực. Anh dành cho cô tất cả những thứ đẹp đẽ nhất trên đời. Hạnh phúc
như mơ đến bên cạnh cô, tình yêu của cô với anh khi ấy ngày một nhiều
lên. Nhưng những giấc mơ thì luôn có thời hạn, đến năm thứ hai, anh bắt
đầu chơi bời, sa vào những thứ kích thích độc hại.

Dùng yêu thương khuyên nhủ anh mặc kệ, cho dù cô có khóc lóc van xin

anh bao nhiêu anh cũng lảng tránh, phớt lờ. Còn cô, vì yêu anh nên không
thể rời xa, cô cắn răng, tha thứ và bỏ qua mọi lỗi lầm, mọi tổn thương anh
mang đến. Cô tự mình xoa dịu nỗi đau đớn của chính mình, tự mình dùng
kim vá trái tim của cô. Còn anh, giống như một áng mây trên trời, vui thì
xanh thẳm, buồn thì đen kịt.

Những ngày sau mọi việc vẫn lặp lại như thế, anh đi sớm về muộn, có

khi vài ngày không trở về nhà. Còn cô, hằng ngày vẫn nấu những bữa cơm
thơm phức chờ đợi anh trở về. Nhưng người cô đợi không thấy đâu.

Cô rất đau, đau nhiều lắm mà không thể nói ra.

Hôm nay là ngày sinh nhật cô, trên bàn ăn là một chiếc bánh ga tô màu

nâu có vị sô cô la mà anh thích. Chiếc bánh in hình ảnh của anh và cô đang
ôm nhau, nụ cười hạnh phúc trên môi. Trên bánh cắm cây nến số 20, năm
nay cô tròn hai mươi tuổi.

Lúc này là chín giờ tối, cô nhìn đồng hồ rồi lôi điện thoại ra gọi cho anh.

Đầu dây bên kia liên tục báo máy bận, đến khi cô gọi cuộc thứ mười hai
tổng đài đã báo thuê bao. Lồng ngực như bị ai bóp nghẹt, cô cảm thấy rất
khó thở. Đặt tay lên ngực mình, cô vỗ mạnh, một lúc sau cô mới cảm thấy
dễ chịu hơn.

Cô nhìn chiếc bánh trên bàn, khóe môi cười chua xót, cô đứng dậy cất

bánh vào tủ lạnh, dọn dẹp sạch sẽ rồi trở về giường ngủ sớm. Cô biết, nếu
chờ đợi cô sẽ càng thêm thất vọng mà thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.