PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 121

Quán Thanh U cau mày, dừng lại một lúc rồi thở dài: “Phượng Âm

lịch kiếp thành công rồi!”

Lời vừa nói xong, tất cả mọi người có mặt đều ngẩn cả người. Một lát

sau, Giản Hề Thiên Quân vừa mới té ghế lại hôn đất lần nữa.

Bà cô ơi! Vậy là Phượng Âm thượng tiên đã thành thần!!

Về chuyện Phượng Âm lịch kiếp thành thần, Thiên Đình đã truyền tai

nhau rất nhiều giai thoại. Dù sao trong vạn năm qua, mọi người đã chẳng
dám ôm kỳ vọng nàng có thể thành thần được nữa, còn đương sự đối với
chuyện thành thần của mình lại không hề đề cập tới, vì thế nhất thời ai nấy
đều nhao nhao cả lên.

Có người nói, Phượng Âm cùng Dạ Tịch trải qua tình kiếp, vì cả hai

người đều bị lạc vào Linh Hư ảo cảnh.

Mặt khác lại có người nói, Phượng Âm là cùng chính người bên trong

Linh Hư ảo cảnh trải qua tình kiếp, bởi vì lúc nàng thoát ra, trong lòng vẫn
ôm rịt một thanh kiếm.

Đối với lời đồn, đám người Diệp Tiếu lại tin vào vế sau hơn.

Hôm ấy, khi hào quang chọc thủng Cửu Tiêu, mấy người Diệp Tiếu

liền vội vàng chạy tới hạ giới. Lúc họ đuổi tới nơi, nhân gian mưa như trút
nước, còn Phượng Âm vẫn nằm bất động trên đất, ôm một thanh kiếm
không chịu buông tay. Nước mưa hòa cùng bùn đất nhuộm ướt toàn thân
nàng, mưa rơi trên khuôn mặt trắng bệch của nàng khiến người ta không
phân biệt được đâu là nước mưa, đâu là nước mắt. Nàng nằm trong màn
sương mù thì thào tên ai đó, rồi cứ thế nức nở nghẹn ngào, Diệp Tiếu rảo
bước nhanh tới nâng nàng dậy: “Phượng Nhi! Phượng Nhi!”

“Cứu chàng… cứu chàng…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.