PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 122

Nàng đang hôn mê, sao còn biết được chuyện gì. Chỉ liên tục khóc

than khiến mọi người đều chẳng biết làm thế nào cho phải. Quán Thanh U
nhìn tình cảnh này mà buông một tiếng thở dài: “Các ngươi trước cứ đưa
nàng ta về dưỡng thương đi, Dạ Tịch Nguyên Quân còn ở trong ảo cảnh, ta
với Giản Hề sẽ đưa hắn ra.”

Nói xong thì kéo theo Giản Hề tiến vào. Diệp Tiếu liếc mắt nhìn Đại

Miêu rồi triệu tập tọa kỵ, đặt Phượng Âm lên trên rồi đưa người về Thiếu
Hoàng Cung.

Phượng Âm dưỡng thương vài ngày trong Thiếu Hoàng Cung, mấy

ngày sau, nàng mơ màng tỉnh dậy từ giấc ngủ. Trong mấy ngày này, đám
người Diệp Tiếu thay phiên trông nom, Phượng Âm vẫn cứ mê man li bì,
im lặng say ngủ.

“Chỉ là lịch kiếp thôi mà, sao lại ngủ lâu thế?” Canh giữ mấy ngày,

Giản Hề đã hơi nôn nóng, Diệp Tiếu ngồi bên cạnh Phượng Âm, chải vuốt
mái tóc đen tuyền của nàng, chậm rãi nói: “Để nàng ngủ thêm đi, nàng có
thể… cũng chỉ có thể gặp được hắn ở trong mộng. Đến khi nàng tỉnh sẽ lại
chẳng nhìn thấy được nữa.”

Lời đã nói xong, ai nấy đều im lặng khác thường. Còn người vẫn mơ

màng ngủ thì từ từ rơi lệ bên khóe mắt.

Diệp Tiếu nhìn nàng, dùng tay áo ân cần lau khô nước mắt cho nàng

rồi cúi đầu bám vào tai nàng nói khẽ: “Dạ Tịch đã trở lại, ở Trường Hằng
Sơn, ngươi còn không chịu tỉnh?”

Người nằm đó vẫn không có động tĩnh gì, Diệp Tiếu chỉ biết lắc đầu,

đứng dậy, gọi mọi người ra ngoài.

Chờ tất cả đã rời khỏi đại điện, người nằm trên giường mới chậm rãi

mở mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.