PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 124

Trường sam màu xanh, tóc đen như mực, một đôi phượng nhãn hơi

xếch đang nheo lại nhìn theo hướng ánh nắng rọi vào.

Trước sự xuất hiện của hắn, thanh kiếm trong lòng Phượng Âm trong

tíc tắc được ánh mặt trời chạm tới, tua kiếm đung đưa rồi dần hóa nên vàng
ánh, lững lờ trôi trong gió. Phượng Âm ngửa đầu nhìn theo hướng quầng
sáng mà thấy đau rát cả mắt. Sau đó, nàng giang hai tay, nở nụ cười thật
tươi, trong ánh nắng vàng rạng rỡ lại gắt gao ôm siết chính mình.

Dạ Tịch cuối cùng cũng phát hiện ra người nãy giờ đang đứng trong

sân, hắn ngẩng lên, thoáng kinh ngạc nhìn nàng, trong mắt chỉ toàn khó
hiểu.

“Phượng Âm Đế quân?” Hắn gọi thành tiếng nhưng ngữ điệu lại hết

sức hoài nghi.

Phượng Âm đứng trong sân vẫn duy trì tư thế ôm mình, nghe thấy

giọng nói quen thuộc thốt ra lại thành xa lạ, nhưng cách xưng hô thì hết sức
hợp lý bèn không thể không bật cười.

Nhưng cười đó, rồi nàng lại khóc.

Sau rốt nàng đã hiểu được, trong cửu châu đại lục, tứ hải bát hoang,

thiếu niên tử y bạch sam, tay nắm ngân kiếm, từ đầu chí cuối luôn che chở
trước mặt nàng đã không bao giờ còn nữa.

“Dạ Tịch… Dạ Tịch…”

Nàng thấp giọng thì thào tên người thiếu niên, hết tiếng này đến tiếng

khác, mang theo nỗi tuyệt vọng giữa những tiếng nức nở nghẹn ngào.

Nam tử trẻ tuổi lại chỉ đứng im lặng nơi đó, cau mày nhìn cô nương

trước mắt đang lặp đi lặp lại tên mình, rồi lại như suy sụp ngồi bệt xuống,
vùi mặt vào hai bàn tay gào khóc thảm thiết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.