PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 13

lão mẹ nàng khóc lóc ôm nàng đến y quán của gà rừng khám bệnh, nước
mắt nước mũi tèm lem nói với đại phu, nàng vì bị kỳ thị nên tâm lý không
bình thường, có phải đã sinh ra chứng hoang tưởng rồi không?

Hoang tưởng cái đầu ngươi…

Khi đó nàng thiếu chút nữa đã gào lên.

Nhưng nàng vẫn có lý trí. Cho nên tiếp tục im lặng, tiếp tục tinh thần

sa sút, những ngày tháng vừa im lặng vừa sa sút tinh thần dần trôi qua.

Nàng nghĩ, có lẽ đây là lịch kiếp trong truyền thuyết…

Người khác trải qua tình kiếp, còn nàng…là kiếp làm gà rừng cả đời…

Dù sao, nếu nàng vẫn duy trì dáng vẻ này, muốn yêu con người cũng

quá là khó khăn; mà bắt nàng yêu một con gà rừng, còn phải cùng con gà
rừng ấy thành hôn sinh con, còn khó khăn hơn. Yêu đương đã không được
thì miễn bàn tình kiếp…

Hay là, kế hoạch lịch kiếp lần này của nàng lại bị lỡ nữa…

Bởi vậy, khi Diệp Tiếu nhắc đến chuyện này nàng thật sự nổi giận rồi.

Chỉ còn thiếu điều chỉ vào mặt nàng ta mà gào to: “Mụ nội ngươi, lão tử đã
bị các ngươi ngu xuẩn hại chết!”

Đương nhiên, tuy rằng không làm vậy nhưng Phượng Âm vẫn mang

tư tưởng trả thù…

Nàng dùng cái đuôi lăn qua lăn lại Diệp Tiếu vài vòng, rồi xoay người

bỏ về ổ của nàng. Nàng nằm trong ổ lật qua lật lại, lục lọi lung tung mới lục
ra được một cái ná cũ kỹ.

Cái ná vừa thô vừa lớn, đủ để bắn viên đạn to bằng quả táo. Nàng xách

cái ná ra ngoài cửa, vào sân, cắm xuống đất, rồi ngoắc tay với Diệp Tiếu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.