PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 132

theo đám đại thần quỳ lại ôm chân Phượng Âm khóc toáng lên: “Đế quân
ơi… Từ sau Phượng Khiếu Đế quân, Phượng tộc chúng ta ngày càng không
có địa vị ô ô ô ô ô… Ngay cả một Thiên quân cũng dám đến chỗ chúng ta
giương oai ô ô ô ô ô… Tốt xấu gì năm đó Phượng tộc nam chinh bắc thảo
bla bla bla… Nay lại lưu lạc đến nỗi mặc cho người chà đạp, cựu thần hổ
thẹn với tiên đế, đừng cản cựu thần, cứ để cho cựu thần chết đi! Để cho cựu
thần chết đi!”

Nói xong, lão giả buông chân Phượng Âm ra, xông về phía hàng cột

bên cạnh, các đại thần lập tức thuần thục nhào tới, kẻ nắm tay, người ôm
chân, đủ loại âm thanh nháo nhào kêu rống: “Thừa tướng! Ngài không thể
chết được…”

“Thừa tướng, ngài đừng chết, đây không phải lỗi của ngài, là Phượng

tộc ta vô phúc!”

“Thừa tướng…”

Nghe những âm thanh náo loạn ầm ĩ này, nhìn sang Phượng Âm trán

nổi gân xanh tay niết thành quyền, lại nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của hai kẻ
Giản Hề và Đại Miêu, Diệp Tiếu rất không phúc hậu quay đầu đi, dùng tay
áo che khuất nửa bên mặt cười trộm.

Phượng Âm nhìn đám hỗn loạn khôi hài này mà cố dằn xuống xúc

động muốn giết người, rống to: “Đừng vội tìm chết, quay lại đây cho ta!”

“A, nghe giọng nói dõng dạc này, xem ra vẫn còn khỏe chán!” Nghe

Phượng Âm nói, Giản Hề sực tỉnh trước nhất, vui vẻ đứng dậy bu lại:
“Phượng Nhi…”

“Người đâu, mang hai tên này ra ngoài cho ta!” Chưa chờ Giản Hề tới

gần, Phượng Âm vung tay lên, thoắt chốc đã có một đám binh lính vọt vào
nắm lấy tứ chi Đại Miêu cùng Giản Hề nhanh chóng lôi ra ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.