PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 133

Tất cả mọi người đều khựng lại, Đại Miêu phản ứng trước hết vội

vàng rống lên một câu: “Phượng Âm!! Ngươi là đồ cầm thú!! Lấy oán báo
ơn!”

“Quăng đi!” Phượng Âm lập tức hạ lệnh, vì thế bỗng nghe hai tiếng

kêu thảm thiết bên ngoài cung rồi im bặt.

Diệp Tiếu tới cửa định thần đứng nhìn nhìn, trong lòng hạ kết luận:

Ờ… phòng nghị sự của Phượng tộc vẫn là không nên tùy tiện xằng bậy.
Xem mấy thị vệ này thì biết, có thể quẳng hai tên đó ra xa đến thế quả
nhiên sức chiến đấu không thể khinh thường.

Nghĩ nghĩ, nàng lui về bên cạnh Phượng Âm thấp giọng nói: “Vậy,

chuyện còn lại ngươi tự giải quyết. Ta về Bồng Lai đảo trước.”

Phượng Âm khinh bỉ lườm nàng: “Ngươi không phải nói ngươi muốn

vùng lên làm nữ vương mạnh mẽ, để Bách Lý Quân Hoa đến U Minh Phủ
sống đó sao? Ngươi lại bị chèn ép rồi?”

“Khụ, là như vầy,” bị vạch trần chân tướng Diệp Tiếu cảm thấy không

còn mặt mũi nào, nên đành nghiêm trang giải thích: “Ta cảm thấy, dù nam
tôn hay nữ tôn cũng không quan trọng lắm, nên ta nghĩ vợ chồng chung
sống hòa bình vẫn là tốt hơn, bởi thế nếu hai chúng ta có thể thương nghị,
thay phiên đến sống ở hai nơi thì cũng được.”

Phượng Âm: “…”

Diệp Tiếu: “Được rồi, ta về nhà nấu cơm với chàng, tối qua ta đã che

mắt chàng cả đêm, hiện giờ phỏng chừng chàng đã dỡ cả nhà rồi cũng nên.”
Dứt lời nàng liền xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Chàng tính khí
hơi nóng nảy, chờ sang năm đến địa bàn của ta, dám đụng đến một mẩu gỗ
nhà ta thì ta sẽ đánh chết chàng…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.