PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 135

“Nàng…” Nghe đối phương làm nũng, Bách Lý lại mềm lòng, vuốt ve

mái tóc mềm mượt rồi dịu dàng nói: “Sau này nếu ra ngoài phải nói với ta
một tiếng, ta…” Nói xong, hắn nhíu mày, tựa hồ nhớ ra cái gì đó, hồi lâu
mới thở dài: “Nàng phải biết rằng ta sẽ lo lắng.”

Thấy người này hiếm khi xuống nước, Diệp Tiếu trầm mặc chốc lát rồi

nắm chặt tay hắn: “Quân Hoa, may là có chàng!”

“Ừ,” Có vẻ đã biết chuyện gì xảy ra, Bách Lý Quân Hoa rũ mắt: “Tiếu

nhi, ta không phải Dạ Tịch.

“Ta vẫn luôn ở đây.”

Còn người thiếu niên kia… người mà Phượng Âm yêu…

Đã sớm định trước, ái tình là đau khổ.

******

Những gì xảy ra trong ảo cảnh đã như một giấc mộng hoa, sau khi tỉnh

mộng chẳng còn lại gì…

Phượng Âm trở lại Thiếu Hoàng Cung, tiếp tục làm Đế Quân Phượng

tộc của nàng, còn Dạ Tịch ở lại Trường Hằng Sơn cũng tiếp tục chuyện tình
thú vô tận của hắn cùng Bích Hoa.

Dạ Tịch dù sao cũng là nam tử độc thân được người người trên Thiên

giới chú mục nên mỗi lần có vụ ong bướm nào vừa truyền ra là toàn bộ các
cô nương chưa xuất giá trên Thiên giới đều líu ríu bàn ra tán vào, dù là
Thiếu Hoàng Cung cũng không ngoại lệ. Huống chi gần đây động thái theo
đuổi Bích Hoa của Dạ Tịch hơi lớn, Phượng Âm không muốn biết cũng
khó. Vì thế mỗi ngày Phượng Âm phê tấu chương đều nghe được những
chuyện hay ho về Dạ Tịch, lâu ngày những chuyện đó đã trở thành dòng
sông dài dằng dặc ngăn cách giữa nàng và hắn. Nhiều đêm tỉnh mộng nàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.