PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 162

“Vậy… vậy…” Phượng Âm cúi đầu, có vẻ đang đấu tranh dữ dội.

Nàng cảm thấy trong đầu có rất nhiều người đang nói chuyện. Chuyện xưa
trong ngàn năm qua không ngừng tua lại. Nàng nghe được nhiều tiếng nói.

Không được, không thể như vậy được…

Nàng không thể chìm đắm trong đau khổ…

Có người nói với nàng, trực giác cho nàng biết, không có Dạ Tịch,

nàng sẽ không gắng gượng được.

Hắn không thể đi… Nàng mắc nợ hắn quá nhiều, nàng phải hoàn trả

đầy đủ cho hắn. Nàng muốn hắn thật vui vẻ, giống những năm tháng hoa
niên ngày trước, dù hắn không biết, dù hắn không hiểu, nhưng nàng muốn
hắn vui vẻ … Bởi vì đây là nàng thiếu hắn. Hơn nữa… Hơn nữa…

Nàng ngẩng đầu lên nhìn mặt hắn, những tiếng rộn ràng dần tan biến,

nội tâm lại phẳng lặng.

“Nếu ta thay đổi tính tình, Dạ Tịch Nguyên quân có đồng ý lấy ta

không?”

Những lời này vừa nói ra, hai người đều lặng im. Bên ngoài sét đang

đánh, tiếng sấm ầm vang rung chuyển hết đợt này đến đợt khác, chấn động
đất trời. Phượng Âm run rẩy như đang cố gắng nén chịu, Dạ Tịch nhìn nữ
tử trước mặt bằng vẻ kinh ngạc, một lúc sau lại dần lạnh nhạt.

Hắn lẳng lặng nhìn nàng như nhìn một người xa lạ.

—— Không, phải nói rằng đối với hắn, Phượng Âm chỉ là một người

xa lạ.

Hắn vốn không phải Dạ Tịch thiếu niên, nàng đáng lẽ không nên lẫn

lộn. Nhưng nàng hiện không thể bận tâm nhiều, nàng không biết nên làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.