PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 164

Nàng nhất định sẽ tự hủy diệt chính mình.

Nhưng suy nghĩ của nàng Dạ Tịch lại không biết. Hắn nhìn cô nương

đang run rẩy, mang máng nhớ tới những khúc mắc với nàng năm đó mà
không khỏi thổn thức.

Hắn vẫn còn nhớ trước kia mỗi lần thấy nàng, nàng sẽ cười. Nụ cười

ngông cuồng không kiêng nể, là nhân vật mà ngay cả Thiên đế Mặc Tử Dạ
cũng không dám chọc vào.

Một nữ tử như thế, lúc này lại cúi đầu nói với hắn, khiến hắn bỗng

thấy lòng chua xót, bèn mở miệng, ngữ điệu lạnh tanh: “Đế quân hà tất phải
thương tổn mình?”

Lời vừa ra khỏi miệng, Phượng Âm liền sửng sốt, nàng nghe rõ lời của

hắn, từng câu từng chữ đều mang theo hàn ý: “Đế quân nói vậy với tiểu
tiên, có lẽ chỉ bởi Dạ Tịch có nét giống với người trong lòng Đế quân mà
thôi? Nhưng Đế quân nhất định phải hiểu, người nàng nợ không phải ta;
người nàng yêu cũng không phải ta. Đế quân áp đặt hình bóng hắn lên cho
tiểu tiên, tiểu tiên đảm đương sao nổi?”

“Huống chi…” Nói tới đây, Dạ Tịch nhíu mày: “Tiểu tiên ngày mai sẽ

đến cầu thân Bích Hoa tiên tử, Đế quân nếu còn si niệm sẽ không tốt cho cả
ba người chúng ta, Đế quân hiểu chứ?”

Dạ Tịch nói tới đây thì không tiếp tục nữa, chỉ nhìn Phượng Âm ngồi

đó với sắc mặt tái đến đáng sợ. Sau một lúc, Phượng Âm cứng ngắc nhếch
miệng: “Ngươi là ngươi… Chàng là chàng… Nếu ta cố tình cho ngươi là
chàng, ngươi có… có phải sẽ không vui?”

“Phải!”

Dạ Tịch khẳng định. Phượng Âm gật đầu xem như đã hiểu, đứng dậy

đi ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.