PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 163

cái gì, cái chết của Dạ Tịch như lưỡi dao sắc bén, nàng đem hết thảy những
ý niệm tối tăm, đau khổ, tuyệt vọng trong đầu phong bế trong một căn
phòng đóng kín, chính cái chết của hắn đã xé toang căn phòng đó ra.
Những gì tích tụ qua nhiều năm như cơn hồng thủy của Hồng Hoang, trong
phút chốc đã nuốt chửng nàng. Nàng đau khổ vùng vẫy, cầu cứu, vì thế
nàng không tiếc phải trả giá.

Nàng cần một cái gì đó để chống đỡ nàng, nàng cần một lý do để tiếp

tục sinh tồn.

Phượng tộc đã đi vào quỹ đạo, ngay cả người thừa kế cũng đã chuẩn bị

xong, từ lâu đã không còn là lý do của nàng.

Bằng hữu đều có cuộc sống riêng, không có nàng cũng không có gì

khác biệt, từ lâu đã không còn là lý do của nàng.

Nàng không có thân nhân, thân nhân của nàng sớm đã lìa đời.

Nàng cũng không có ái nhân, ái nhân của nàng sớm đã bị thế gian này

lần lượt hủy diệt.

Thứ nàng có được, chỉ còn lại nỗi nhớ đau đớn khôn cùng.

Hồi ức mở đầu vô cùng tốt đẹp nhưng kết cục lại luôn khiến người ta

thống khổ. Nàng trước kia luôn áp chế nó dưới đáy lòng, cho đến khi hắn
chết…

Nàng mới phát hiện, nàng rốt cuộc không thể ngăn chặn được nữa.

Nàng bắt đầu thường xuyên đau đầu, ngủ không an ổn, mỗi lần nói

chuyện với ai, cười đùa với ai, nàng lại cảm thấy không phải là mình.

Cảm giác đó, rất kinh khủng!

Không thể tiếp tục, nếu còn tiếp tục như thế…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.