PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 170

ấy nhỉ?”

“Ừ, cũng tự hiểu đấy!” Diệp Tiếu đứng ở cửa, ngón tay chỉ sang, một

cái ghế liền bay tới, nàng ngồi xuống, điều chỉnh một tư thế dễ chịu.
Phượng Âm ở bên trong bật cười: “Thật ra ngươi đã biết từ trước rằng…

“Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này.” Nói xong Phượng Âm dừng một

chút: “Ta cũng sớm biết rằng, sớm hay muộn mà thôi."

“Trong lòng ta có ma chướng, ta nhìn không tỏ, phá không ra. Ta vẫn

nghĩ, vì sao ta lại sống. Rất lâu trước kia ta còn trẻ, không nghĩ đến chuyện
này. Sau đó, ta sống nhiều năm rồi, bắt đầu suy nghĩ. Nhưng khi ấy Phượng
tộc chưa ổn, ta tự nói với mình là vì Phượng tộc; tiếp đó ngươi xảy ra
chuyện, ta lại tự nói với mình là vì các ngươi; sau đó nữa thì gặp Dạ
Tịch…”

Nói xong, giọng nàng khản đặc: “Quá hạnh phúc, hạnh phúc đến mức

khiến ta quên đi tất cả. Bao nhiêu năm rồi không còn được vui vẻ nên ta đã
quên mất."

“Đến khi chàng đi rồi, ta mới phát hiện, ta cứ lặp đi lặp lại nỗi đau."

“Ta được đó, rồi mất đó. Vô tận vô hạn, hết lần này lại đến lần khác.

Họ luôn đem cho ta thứ tốt đẹp nhất rồi sẽ không lưu tình cướp đoạt mất.
Ta từng có một gia tộc hoàn mỹ nhất, người trân quý nhất. Họ yêu ta, bao
dung cho ta, nhưng một trận đại chiến tiên ma qua đi, chẳng còn lại gì.

“Nếu ta chưa bao giờ có được… có phải cũng sẽ không mất đi…”

Nói tới đây, bên trong không còn đè nén được nữa, vọng ra tiếng

nghẹn ngào. Như con thú nhỏ đang phải chịu nỗi đau thấu trời, gục đầu nức
nở. Diệp Tiếu ở bên ngoài nghe được mà sắc mặt u ám. Bên trong vẫn rấm
rứt, dường như đã bị đè nén quá lâu rồi nên muốn nói một lần cho thỏa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.