PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 202

thường có là cừu con nhu thuận như nước cũng đều có thể cho ngươi một
bạt tai.

Vì thế Dạ Tịch vừa mới tiến vào đại đường, Bích Hoa đã giáng cho

hắn một bạt tai.

Một tiếng giòn tan làm chấn động mọi người, bọn hạ nhân ngươi nhìn

ta, ta nhìn ngươi, nhanh chóng lui ra. Trong đại đường nháy mắt đã trống
không, chỉ còn lại Dạ Tịch cùng Bích Hoa. Dạ Tịch bị đánh thì lại rất bình
tĩnh, bởi vì từ lúc Bích Hoa vung tay lên hắn đã thấy, hắn vốn có thể tránh
nhưng hắn cân nhắc, khi nữ nhân đánh ngươi, chứng tỏ nàng không muốn
nói chuyện, nếu nàng không đánh ngươi, vậy nàng sẽ tiến hành công kích
vừa thể lý vừa sóng âm. Cân nhắc lợi hại xong, Dạ Tịch đứng im cho nàng
đánh. Quả nhiên, đánh một cái rồi Bích Hoa không đánh nữa. Nàng bật
khóc, chỉ vào Dạ Tịch mà khóc: “Chàng có phải đã thích Phượng Âm Đế
quân?! Chàng nói xem, có phải không?!”

“Nàng nói gì vậy.” Dạ Tịch đau đầu: “Sao nàng lại tin vào mấy lời vớ

vẩn đó?”

“Nếu chàng không thích nàng ta, sao chàng lại để nàng ta ở lại đây?”

“Nàng ta nhờ ta một việc, không phải chỉ để tiện thôi sao?” Dạ Tịch

cố gắng nghĩ ra lý do, đồng thời chuẩn bị động thủ, tính nếu thật sự không
được thì thẳng tay xóa trí nhớ của nàng là được rồi.

Bích Hoa rõ là không tin, tiếp tục hét: “Vậy chàng cũng làm việc cho

nàng sao?! Chàng vì việc đó mà đi Hồng Hoang ba tháng, nếu không thích
nàng sao chàng lại làm thế?”

Quát xong, Dạ Tịch đã cảm thấy có điều bất thường, hắn quay đầu lại

thấy Phượng Âm đang sững sờ đứng ở cửa nhìn hắn.

Mẹ nó…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.