PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 200

cong cong theo khóe mắt, khí chất lưu manh quen thuộc, không biết có phải
tại ánh nến mờ ảo rọi vào khiến cho nụ cười cũng trở nên dịu dàng hơn.

Hắn lập tức sải bước dài trên hành lang, chỉ vài bước đã đến bên nàng,

nàng nheo mắt nhìn hắn cười, khen ngợi: “Hôm nay tuấn tú quá!”

“Chậc,” Dạ Tịch đánh giá y phục của Phượng Âm từ trên xuống dưới,

vẫn là sắc đỏ tiên diễm, bên ngoài khoác áo choàng màu đen thêu kim
phượng, mũ dùng lông chồn trắng riềm quanh, mấy sợi lông xù làm tăng
thêm nét đẹp đẽ cao quý cũng không kém phần đáng yêu. Vì thế Dạ Tịch
dài giọng: “Nàng hôm nay cũng rất đẹp đấy!”

“Đa tạ đa tạ,” Phượng Âm cười đến vô sỉ: “Ta vẫn luôn đẹp mà.”

“Cũng vậy,” Dạ Tịch chắp tay, vẻ mặt còn đứng đắn nói: “Ta cũng đẹp

từ xưa tới giờ.”

Nói xong, Phượng Âm bật cười thành tiếng, trong khoảnh khắc, chân

trời có những chùm pháo hoa bắn cao rực rỡ, hai người cùng quay sang,
nhìn về phía pháo hoa đẹp không sao tả xiết.

“Mặc Tử Dạ lại đốt tiền không đúng chỗ rồi…” Dạ Tịch vươn tay,

lặng yên nắm chặt bàn tay ấm nóng của Phượng Âm: “Có điều, lần này ta
thấy hắn đốt tiền cũng rất tốt.”

Phượng Âm không nói chuyện, nàng lặng yên nhìn pháo hoa đằng

chân trời, cảm giác hạnh phúc và thanh bình trào dâng từ đáy lòng.

Nàng thầm hi vọng giờ khắc này dừng lại, đừng trôi về phía trước nữa.

Tất nhiên thời gian có dừng đâu bao giờ. Ngày mai rồi sẽ lại đến. Hôm

sau, phủ Dạ Tịch nghênh đón một vị khách quý, Bích Hoa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.