PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 215

*****

Phượng Âm ngồi trên lưng phượng hoàng quan sát mặt đất.

Đây là lần đầu Phượng Âm thật sự bước vào Hồng Hoang.

Trời xanh đất cằn giống hệt ảo cảnh, còn có những ngọn gió sắc lẹm

liếm vào da thịt người. Hương vị của đất hòa quyện vào cơn gió hỗn loạn,
nàng hít thật sâu, có thể cảm nhận được nỗi đau buốt khó chịu nơi chóp
mũi.

Phượng Âm ôm cổ phượng hoàng chăm chú nhìn quang cảnh dưới

đất, tìm kiếm căn nhà nhỏ với biển hiệu ‘Thanh Hòa’ trong trí nhớ.

Nàng đã bay nhiều ngày trên không. Hồng Hoang mênh mông cũng bị

nàng quần nát.

Nhưng Hồng Hoang này không hoàn toàn giống trong trí nhớ của

nàng, không có cửu vĩ hồ, không có Long tộc, chỉ có một vài dị thú đang
trốn chạy mà nàng thậm chí chưa bao giờ gặp, ngoài ra còn thêm những
loài cây quái dị.

Sau vài ngày, nàng đã không gượng nổi nữa, cổ họng đau rát, da mặt

vốn dĩ trắng mềm trở nên khô vàng, y phục toàn thân cũng bị bão cát giặt
tẩy không còn nhìn ra hình dáng hoa lệ ban đầu.

Nàng không chịu nổi phải đáp xuống đất, bắt lấy một con quái thú biết

nói tiếng người, kề kiếm vào cổ nó, khàn giọng hỏi: “Hồng Hoang này vì
sao không giống trước kia?”

Nàng gần như sắp ngất, câu chất vấn cũng không còn lực uy hiếp.

Nhưng quái thú bị kiếm của nàng kề cổ thì toàn thân run lẩy bẩy, trả

lời bằng thứ ngôn ngữ xa lạ: “Hồng Hoang… Hồng Hoang vẫn như vậy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.